Giang Diệu nằm ở trên giường, trên người mặc một bộ trung y đỏ rực bằng
gấm thêu ngũ hoa vờn mây, trên bụng chườm túi ấm, gương mặt trắng nõn
trẻ con bây giờ có chút tái nhợt.
Kiều Thị mỉm cười luôn miệng dặn dò liên miên, bà cúi đầu nhìn vẻ mặt
căn bản không nghe lọt tai của khuê nữ, bèn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng, nói: “Con nha, phải lắng nghe cho kỹ, chuyện này là
đại sự đối với các cô nương đấy.” Dù sao chuyện nguyệt sự của các cô
nương là cùng một nhịp thở với vấn đế con cái nối dõi sau này.
Sao Giang Diệu lại không biết? Có điều những điều Kiều Thị nói, kiếp
trước nàng đã nghe rất nhiều lần rồi. Xưa nay nàng vô cùng yêu quý sức
khỏe của mình, nàng sẽ chú ý thật kỹ.
Giang Diệu hơi nhướn mi, lập lại tất cả những gì Kiều Thị vừa nói một
lần, cuối cùng nàng còn mỉm cười: “Nương, người xem, nữ nhi nghe rất
chăm chú mà.”
Trí nhớ khuê nữ rất tốt, không phải Kiều Thị không biết, bà vuốt vuốt
nếp gấp trên vai trung y bằng gấm, “Được rồi, nương không làm phiền con
nữa, con nghỉ ngơi cho tốt đi.” Bà phải báo tin tốt này cho lão thái
thái mới được. Dứt lời bà bèn đứng dậy gọi Bảo Cân và Bảo Lục qua dặn dò một phen, sau đó mới rời khỏi Cẩm Tú phường.
Ngày hôm sau, Tiết Kim Nguyệt sang thăm Giang Diệu.
Khi nghe Bảo Cân nói Giang Diệu không khỏe nằm ở trên giường, nàng còn
tưởng tiểu cô nương bị bệnh nên không kịp nghe giải thích đã vội vội
vàng vàng chạy vào phòng ngủ Giang Diệu: “Diệu Diệu, muội...” Tiết Kim
Nguyệt dừng bước nhìn ba nam tử tuấn mỹ có dung mạo tương tự nhau đang
đứng trước giường, nàng nhớ đến vừa rồi mình lớn tiếng như vậy nên nhất
thời hơi xấu hổ. Nàng liếc mắt nhìn Giang Thừa Hứa ở giữa một chút sau
đó mới cười sáng lạn như ánh mặt trời nhìn Giang Thừa Ngạn, “Đại biểu
ca, nhị biểu ca, tam biểu ca... Muội, muội đến thăm Diệu Diệu.”
Trong ba huynh đệ, quan hệ giữa Giang Thừa Ngạn và Tiết Kim Nguyệt là
tốt nhất, khi còn bé hai người rất hợp nhau, có điều mấy năm này Tiết
Kim Nguyệt đã trưởng thành, nên cũng ít qua lại với các biểu ca để tránh hiềm nghi. Song hình như Giang Thừa Ngạn không kiêng kỵ mấy chuyện nam
nữ thế này, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy, nhìn thấy Tiết
Kim Nguyệt y liền chạy qua, vui vẻ nói: “Kim Nguyệt cũng tới à, muội yên tâm, Diệu Diệu không sao. Ngược lại là muội đó, sao lại gầy hơn thế
này...” Thấy Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn không nói lời nào, Giang Thừa
Ngạn cười nói tiếp: “Sao thế? Thẹn thùng với ta? Khi còn bé không phải
muội vẫn thường la hét muốn gả cho ta hả?”
Mặt Tiết Kim Nguyệt như bị phỏng, nàng nhỏ giọng: “Tam biểu ca...”
Lão đại Giang Thừa Nhượng thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của tam đệ nhà
mình, y nhanh chóng bước tới giữ chặt vai Giang Thừa Ngạn lại, “Nói
nhăng nói cuội gì đấy? Xin lỗi Kim Nguyệt nhanh lên.”
Giang Thừa Ngạn cũng nhận ra mình đùa hơi quá trớn, xưa nay y thích đùa, cộng thêm khi còn bé quan hệ giữa y và Tiết Kim Nguyệt rất tốt, ngoài
muội muội Giang Diệu, người y thương nhất chính là tiểu biểu muội này.
Giang Thừa Ngạn gãi gãi mặt, “Là ta không đúng, Kim Nguyệt muội đừng
giận nha.”
Tiết Kim Nguyệt là người rộng lượng, nàng lắc đầu nói không sao, nhưng
bởi vì Giang Thừa Hứa đang đứng bên cạnh giường Giang Diệu nên nàng
không dám đi tới.
Trong phòng này, Giang Thừa Nhượng là người biết rõ tâm tư của Nhị đệ
mình nhất, mà Giang Diệu cũng biết, chỉ có kẻ lỗ mãng như Giang Thừa
Ngạn là không biết gì cả, tính tình vẫn giống như đứa bé. Giang Thừa
Nhượng nói với Giang Diệu mấy câu xong lại nói với Giang Thừa Ngạn: “Đi
thôi, đi luyện quyền với Đại ca.”
Giang Thừa Ngạn bỗng lộ ra vẻ khó xử, trong ba huynh đệ võ công của y là kém cỏi nhất, y bất mãn: “Không phải thường ngày Đại ca thích luyện
quyền với Nhị ca sao?”
Đệ đệ ngốc.
Không để ý đến phản kháng của Giang Thừa Ngạn, Giang Thừa Nhượng nhíu mày xốc đệ đệ khiêng ra ngoài.
Giang Thừa Hứa cúi đầu nhìn muội muội, dịu dàng nói: “Ta đi ra ngoài trước.”
Giang Diệu gật gật đầu, “Vâng, Nhị ca đi mau đi.”
Mặt mày Giang Thừa Hứa nhu hòa, cưng chiều sờ cái đầu nhỏ của muội muội
rồi xoay người đi ra ngoài, sau khi đi đến trước mặt Tiết Kim Nguyệt, y
mới khách sáo chào hỏi: “Biểu muội.”
Tiết Kim Nguyệt ngẩn ngơ ngước nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Giang Thừa
Hứa trước mắt, nếu chưa từng thấy dáng vẻ của y khi lén lút đối xử với
nàng như thế, nàng đúng là sẽ cho y là một người tính tình lãnh đạm
chính nhân quân tử đấy. Nàng cũng ngoan ngoãn chào hỏi: “Nhị biểu ca.”
“Ừ” Giang Thừa Hứa gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài.
Hai gò má Tiết Kim Nguyệt nóng bừng, Tiết Kim Nguyệt đi đến bên giường
nàng, ngồi xuống ghế đôn thêu, nàng ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt to đầy ý cười của tiểu cô nương làm cho tai nàng cũng đỏ lên, nàng bực
bội: “Diệu Diệu, không được cười ta.” Diệu Diệu thông minh như vậy, chắc là biết... Chuyện giữa nàng và Nhị biểu ca rồi.
Giang Diệu nói: “Được được được, không cười tỷ, Nhị tẩu tẩu.”
Tiết Kim Nguyệt ừ một tiếng, đột nhiên nàng phát hiện có gì đó không
đúng lắm. sau khi kịp phản ứng lại, đôi mắt nàng mở thật to, nàng đưa
tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Diệu, vừa thẹn vừa giận, “Được
lắm, muội cười ta, sớm biết như vậy ta sẽ không đến thăm muội.” Biết
Giang Diệu không khỏe, đương nhiên nàng không dám dùng sức mà từ từ rút
tay về, nàng rũ mắt cúi đầu nói: “...Diệu Diệu, muội biết không, nhìn
thấy Nhị biểu ca ta hơi sợ.”
Giang Diệu không hiểu lắm, tình hình của hai người hôm nay, không phải rất tốt sao? “Tỷ không ghét Nhị ca của muội đúng không?”
Tiết Kim Nguyệt thật thà gật đầu, “Ừ, trước giờ ta không có ghét huynh
ấy. Có điều... Mỗi lần gặp là huynh ấy lại động tay động chân, bắt nạt
ta.” Bên cạnh nàng không có ai để tâm sự, nàng không thể nói những
chuyện này với mẫu thân được, nàng chỉ có thể nói với Giang Diệu. Đầu
Tiết Kim Nguyệt cúi thật thấp, “Huynh ấy ỷ vào chuyện ta không thể nói
cho mẫu thân ta biết.”
Chính xác là do Nhị ca không đúng, trước mắt còn chưa đính hôn, làm vậy
giống như tiện nghi của tiểu cô nương nhà người ta. Thái độ của Giang
Diệu cũng không tốt lắm, nàng đưa tay giật giật ống tay áo của Tiết Kim
Nguyệt, “Tỷ tỷ tốt, Nhị ca hoàn toàn không đúng, nhưng mà nếu tỷ nhanh
chóng gả cho Nhị ca ta, thì không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết hay sao?”
Tiết Kim Nguyệt bĩu môi, thở mạnh một hơi, nàng khẽ hừ: “Huynh ấy nói lấy là lấy được chắc, ta sẽ không gả?”
Ý này là...
“... Nhị ca của muội đã bày tỏ với tỷ rồi hả?” Giang Diệu hỏi.
Tiết Kim Nguyệt gật gật đầu, “Lần trước Nhị biểu ca hôn ta ở Pháp Hoa
Tự, quả thật ta rất tức giận, vốn dĩ cả đời này cũng không muốn gặp
huynh ấy nữa. Tuy nhiên... Tuy nhiên sau đó ở Kiều phủ, Nhị biểu ca đã
nhận ra mình sai nên xin lỗi ta rồi, huynh ấy còn muốn bồi thường cho ta nữa. Huynh ấy nói huynh ấy thật lòng với ta, nếu ta đồng ý, huynh ấy sẽ tìm người đến cầu hôn...” Nhị biểu ca thật lòng muốn thành thân với
nàng, nhưng nàng lại nhát gan, còn ngốc như vậy, rốt cuộc Nhị biểu ca để ý nàng ở điểm nào chứ?
Có điều...
Tiết Kim Nguyệt nhìn nhìn Giang Diệu, chân thành nói: “Ban đầu, ta tưởng Nhị biểu ca chỉ đùa giỡn chiếm tiện nghi của mình, nhưng không ngờ
huynh ấy thật lòng muốn lấy ta.” Tiểu cô nương tâm tư đơn thuần cũng có
chỗ tốt, tỷ như Tiết Kim Nguyệt, bởi vì Giang Thừa Hứa nói sẽ chịu trách nhiệm nên nàng không truy cứu chuyện y bắt nạt nàng nữa. Hai gò má nàng ấy ửng hồng, cười cười nói: “Ta là một cô nương trong sạch, còn chưa
định thân với ai, sau có thể tùy tiện để một nam nhân hôn môi. Điều này
làm cho ta... Sau này làm sao ta có thể gả cho người khác đây?”
Chỉ là, Nhị biểu ca muốn chịu trách nhiệm là một chuyện, nàng muốn gả hay không lại là một chuyện khác.
Nghe Tiết Kim Nguyệt nói xong, mặt Giang Diệu cũng hơi nóng lên. Nàng
vốn tưởng rằng, chuyện này không sao cả, nhưng không ngờ, thì ra... Nàng vô thức đưa tay lên sờ sờ môi mình, rồi chợt nhớ đến hôm Lục Lưu hôn
môi nàng, nhất thời nàng lại buồn rầu. Hắn thì sao? Hắn chỉ muốn chiếm
tiện nghi của nàng, hay là... Có ý khác?
“Diệu Diệu, muội sao thế?” Tiết Kim Nguyệt đưa tay sờ sờ mặt Giang Diệu, “Sao mặt muội đỏ vậy, rốt cuộc muội không khỏe chỗ nào hả?”
Giang Diệu hồi hồn lại, nàng nói chuyện mình đã có nguyệt sự cho Tiết
Kim Nguyệt nghe, sau khi nghe xong, Tiết Kim Nguyệt cũng hơi xấu hổ, dù
sao đây cũng là chuyện riêng tư của mỗi cô nương. Mặt nhỏ của Tiết Kim
Nguyệt mắc cỡ đỏ bừng, nàng thẹn thùng nói: “Xem ra muội vẫn còn tốt,
lúc đó quả thật ta sợ phát khóc, ta còn nghĩ mình sắp chết nữa kìa.” Nói đến đây nàng bỗng nhớ lại sự kiện kia, Tiết Kim Nguyệt không biết phải
làm sao nữa.
Nói chuyện một lát, Tiết Kim Nguyệt thấy chén trà trên bàn nhỏ cạnh
giường đã nguội lạnh, “Lúc nguyệt sự tới, bụng ấm áp mới thoải mái, mẫu
thân ta có cách pha trà rất thần kỳ, uống vào rất có tác dụng, muội chờ
một lát, ta đi sang trù phòng pha cho muội.”
Giang Diệu muốn nói không cần phiền phức như thế, nhưng Tiết Kim Nguyệt đã nhanh nhẹn đứng dậy đi ra ngoài rồi.
Nàng cười cười vân vê chăn đệm, lòng dạ rối bời.
Bên kia, Tiết Kim Nguyệt vừa ra khỏi phòng, nàng ấy đi vào trù phòng
nhưng không nhìn thấy ai cả, đang lúc nàng mở miệng muốn gọi nha hoàn
thì bỗng có một nam nhân bước ra từ góc tối, nàng sợ đến mức đánh rơi
cái chén nhỏ trong tay, “Nhị biểu ca...”
Giang Thừa Hứa nhanh tay lẹ mắt, vững vàng đón được chén trà nhỏ phủ men sứ xanh lạnh ngắt, để lên chiếc bàn gỗ lê bên cạnh.
Phản ứng đầu tiên của Tiết Kim Nguyệt chính là xoay người rời đi.
Giang Thừa Hứa đưa tay bắt lấy eo của nàng kéo sát vào người mình, “Nói chuyện với ta một lát.”
Nói chuyện, có cần phải ôm vậy không?
Tiết Kim Nguyệt vốn mắc cỡ, nàng chợt nghĩ nơi này sẽ thường xuyên có
nha hoàn bước vào nên càng sợ hơn. Nếu thật sự muốn thân mật với nàng,
sao không tìm một nơi kín đáo hơn chứ! Tiết Kim Nguyệt vội vàng giẫm lên chân Giang Thừa Hứa, nàng rất dùng sức, thấy đối phương không than một
lời, nàng không dám giẫm tiếp nữa mà chỉ ấm ức nói: “Vậy huynh buông
muội ra đi... Bị người ta nhìn thấy bây giờ.”
“Yên tâm, không ai dám vào đây đâu.” Y xoay người nàng lại, sau đó mặt
đối mặt với nàng hỏi: “Chuyện lần trước ta nói với muội, muội nghĩ đến
đâu rồi?”
Tiết Kim Nguyệt cắn cắn môi, nàng suy nghĩ một lát mới nói: “Muội chưa
nghĩ xong.” Thấy Giang Thừa Hứa nhíu mày, nàng vội nói tiếp: “Nếu huynh
sốt ruột như thế thì lấy người khác đi.” Nàng biết rất rõ, hôn sự của
Đại biểu ca đã định rồi, sau đó, di mẫu sẽ an bài hôn sự cho Nhị biểu
ca, bà còn tìm hiểu rất nhiều cô nương. Trong số đó không thiếu người
thông minh hơn nàng, xinh đẹp hơn nàng. Một điểm kiên nhẫn y cũng không
có, vậy y không thật lòng muốn thành thân với nàng rồi.
Giang Thừa Hứa nghe xong thì nhìn nàng chằm chằm.
Tiết Kim Nguyệt sững sờ, nàng cảm thấy không đúng lắm, xưa nay nàng nhát gan nên vô thức lùi về sau mấy bước.
Tiếp theo là “Oành” một tiếng, nam nhân không hề báo trước ép nàng lên cửa....
Bảo Lục đang định đi vào trù phòng thì thấy cửa phòng đột nhiên đóng lại nên nhanh chóng chạy tới, vừa đi được nữa đường thì bỗng có một gã sai
vặt cao gầy mặc y phục xanh xuất hiện, cản đường của Bảo Lục. Bảo Lục
ngước đầu nhìn lên, thì ra là Du Tiến tùy tùng của Nhị công tử, nàng ấy
ngạc nhiên kêu lên: “Du đại ca?”
Du Tiến khách sáo nói: “Bảo Lục cô nương, ở đây không có chuyện gì, cô nương về phòng chăm sóc tiểu thư đi.”
Bảo Lục muốn nói trong phòng đã có Bảo Cân tỷ tỷ, nhưng nàng cũng không
phải là kẻ ngốc, nàng hiểu có một số chuyện mình không nên biết thì hơn
nên nàng không qua đó nữa. Bảo Lục cúi đầu chào Du Tiến, “Vậy Du đại ca, ta đi về trước.”
•
Giang Diệu đợi rất lâu mới thấy Tiết Kim Nguyệt chậm rì rì đi tới.
Nàng bưng chén trà Tiết Kim Nguyệt dùng phương pháp thần kỳ để pha, vừa
mở nắp đã ngửi thấy mùi táo đỏ thơm nức, hai mắt nàng long lanh, nhịn
không được khen ngợi: “Trà này thơm quá.” Nhưng nàng thấy Tiết Kim
Nguyệt trước giờ thích ồn ào lại không nói tiếng nào, nàng ngước mắt cẩn thận quan sát, thấy cái miệng nhỏ của Tiết Kim Nguyệt hơi chu lên,
giống như đang giận dỗi ai vậy.
Hơn nữa, Giang Diệu còn nhớ rất rõ, lúc này Tiết Kim Nguyệt bôi son màu
hồng nhạt, nhưng lúc này miệng tỷ ấy đỏ au, vừa giống như bôi một lớp
son dầy, vừa giống như bị con gì cắn...
Giang Diệu chu cái miệng nhỏ nhắn ra uống trà nóng, trong lòng nàng đã sáng tỏ, nàng kiềm chế không được nhỏ giọng cười cười.
Tiết Kim Nguyệt có tật giật mình, bây giờ thấy Giang Diệu cười, nàng
biết ngay tiểu cô nương này đoán ra rồi, nàng thẹn quá hóa giận nói:
“Không cho cười, không cho cười, huynh muội hai người đều cùng một
giuộc, lúc nào cũng thích bắt nạt người ta!”
Giang Diệu mím môi cười cười, dỗ dành thật lâu mới làm cho vị Nhị tẩu tẩu này nguôi giận.
Nửa tháng sau, khi Giang Diệu nghe phụ mẫu nói muốn mời lão phu nhân
Vinh Quốc Công phủ đi Tiết gia cầu hôn, thì nàng cũng không ngạc nhiên
bao nhiêu.