Xuân về tuyết tan, một chiếc xe ngựa mui đỏ thẫm chạy nhanh trên đường.
Tuyến tan làm đường trơn trượt, vừa qua một khúc cua, xa phu bỗng nhìn
thấy giữa đường có người nhưng do tốc độ xe ngựa quá nhanh, tiểu cô
nương kia hoảng sợ mặt mày biến sắc té trên mặt đất. Xa phu vội vàng
nhảy xuống xe ngựa, con ngựa hí vang giơ hai chân trước lên rồi nặng nề
rơi xuống, lúc đạp lên mặt đất làm bông tuyết rơi tung tóe, văng hết lên áo choàng màu xanh thẫm của tiểu cô nương.
Xa phu nhìn tiểu cô nương ngã sấp xuống trước mặt, sắc mặt nha hoàn bên
cạnh trắng bệch, xa phu gấp gáp nói với người bên trong xe: “Đại công
tử, đại tiểu thư, chúng ta đã đụng trúng người.”
Trên mui xe màu đỏ thẫm treo thẻ bài của Tuyên Vương phủ. Khi xe ngựa này chạy trên đường phố Vọng Thành ai dám cản đường.
Mà người ngồi bên trong chính là Lục Linh Lung của Tuyên Vương phủ. Hôm
nay, Lục Linh Lung đang vội đi sang nhà di phu di mẫu, hiện giờ nghe
thấy xe ngựa của mình đụng trúng người, lông mày nàng nhíu lại quát:
“Người nào không có mắt vậy?”
Cùng đi với Lục Linh Lung là ca ca của nàng Lục Hành Chu. Tuy Lục Hành
Chu chỉ do thứ trưởng Tuyên Vương phủ sinh ra nhưng cũng học rộng biết
nhiều, là một người khiêm tốn rất nổi tiếng ở Vọng Thành này. Lục Hành
Chu biết tính tình muội muội kiêu căng, nếu không phải vừa rồi muội muội bảo xa phu đánh xe nhanh một chút thì đã không xảy ra chuyện thế này.
Lục Hành Chu là một người có tính tình tốt, y trấn an Lục Linh Lung: “Ta xuống xe xem sao.”
Lục Linh Lung bĩu môi “Vâng” một tiếng dặn dò: “Coi chừng gặp bọn lừa
bạc, di phu và di mẫu dang chờ chúng ta đấy, ca ca huynh cho họ chút bạc rồi đuổi đi đi.”
Lục Hành Chu muốn nói không phải ai cũng xem tiền tài như mạng, nhưng
xưa nay muội muội không nói lý lẽ nên y chỉ gật đầu không trả lời rồi
bước xuống xe xem xét.
Y nhìn thấy trên nền tuyết có một nha hoàn ăn mặc hơi cũ đang an ủi tiểu cô nương đang bị thương, tiểu cô nương bị thương này rất trẻ tuổi, dáng người cao gầy mảnh mai, cách ăn mặc xinh đẹp, chắc xuất thân cũng không kém. Lục Hành Chu thấy chân tiểu cô nương bị thương, y nhanh chóng bước qua chắp tay cúi chào rồi khiêm tốn nói: “Đụng trúng cô nương là tại hạ không phải. Tại hạ thấy chân cô nương hình như bị thương rồi, không
bằng tại hạ đưa cô nương đến y quán gần đây chữa trị nhé?”
Tiểu cô nương này không phải ai xa lạ, chính là Tạ Nhân hiếm khi đi ra
ngoài. Vừa rồi Tạ Nhân bị xe ngựa xông tới làm hoảng sợ đến mức mặt mày
tái nhợt, bây giờ nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ nghe như thế, nàng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mắt nàng là một nam tử tuấn tú nho nhã, mang đến hơi thở của người trí thức, dung mạo anh tuấn hiếm có.
Tạ Nhân không kiềm chế được nhìn thêm mấy lần. Không phải nàng chưa từng gặp nam tử tuấn tú, phong lưu đa tình hơn vị trước mắt này nàng cũng đã gặp mấy người, nhưng y lại ôn nhu như ngọc, là loại người không biết
nổi giận, chỉ cần nhìn thôi là có cảm tình chứ không cần biết tính tình y thế nào.
Trí nhớ Tạ Nhân rất tốt, mặc dù qua sáu năm dáng vẻ Lục Hành Chu thay
đổi rất nhiều nhưng nàng chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay. Hơn nữa
xe ngựa này có treo thẻ bài của Tuyên Vương phủ nên nàng càng chắc chắn
hơn.
Tạ Nhân lắc đầu tỏ vẻ không sao, giọng nói uyển chuyển dễ nghe, “Chỉ là
vết thương nhỏ mà thôi, công tử không cần lo lắng.” Khi thấy Lục Hành
Chu muốn nói gì đó, nàng ta nhanh chóng nói với nha hoàn bên cạnh: “Tử
Phiến, chúng ta đi.”
Nha hoàn tên Tử Phiến đáp lời dìu Tạ Nhân rời đi.
Lục Hành Chu nhìn theo một lát sau đó mới lên xe ngựa, Lục Linh Lung
ngẩng đầu lên: “Muội đã nói rồi, loại chuyện này cho ít bạc là dễ dàng
ngay.”
Lục Hành Chu suy nghĩ một lát, đến khi xa phu chuẩn bi giơ roi giá ngựa
đi tiếp y mới vội nói: “Đợi một chút.” Lục Hành Chu liền lấy chiếc ô cây trẩu (1) trên bàn đi xuống xe ngựa, chạy một đoạn tìm chủ tớ hai người
kia.
(1) Ô cây trẩu:
Lục Hành Chu đưa ô cho nàng, “Nếu cô nương không muốn lên xe ngựa để tại hạ đưa đi, tại hạ cũng không miễn cưỡng, có điều tuyết rơi hơi lớn, cô
nương cầm chiếc ô này đi.” Rốt cuộc do bọn họ có lỗi trước, Lục Hành Chu là một người lương thiện nhân hậu nên không thể làm chuyện xấu rồi để
hai người rời đi như thế được.
Tạ Nhân do dự một lúc lâu, thấy Lục Hành Chu chân thành, nàng bèn đưa
tay nhận lấy, “Đa tạ công tử.” Nhận ô xong, nhìn Lục Hành Chu bước lên
xe ngựa, Tạ Nhân liền cảm thấy thiếu niên này vẫn lương thiện giống như
ngày xưa. Nhớ tới Lục Hành Chu, Tạ Nhân không thể không nhớ tới Lục Linh Lung, nàng cúi đầu nhìn chiếc ô trong tay, khóe miệng cong lên.
Nha hoàn Tử Phiến bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu thư, chúng ta hồi phủ nhanh đi, nếu không thì Tam gia và di nương sẽ lo lắng.”
Bước sang năm mới, mùng hai nào Tam gia cũng bồi nương gia với chính thê Thích Thị, thời gian còn lại ông đều ở chỗ Tạ di nương. Năm trước Tạ
Nhân vẫn ở Bình Châu, Tạ di nương rất nhớ mong muội muội của mình, nhưng ngoài nhận được thư của muội muội thì không làm được gì cả. Giang tam
gia yêu thương Tạ di nương vì thế khi Tạ Nhân chuyển đến Vọng Thành,
Giang tam gia liền dẫn Tạ di nương và thứ tử Giang Thừa Hàn đến chỗ Tạ
Nhân mừng năm mới. Trong nhà vô cùng náo nhiệt, giống như bốn người bọn
họ mới là người một nhà.
Tạ Nhân gật đầu đưa chiếc ô cho nha hoàn, “Ừ, chúng ta về thôi.”
Mùng ba đầu năm, Giang tam gia không hề ở trong phủ mà lại mừng năm mới
với một di nương ở bên ngoài, làm cho lão phu nhân tức giận không nhẹ.
Lúc Tạ di nương mới vào Trấn Quốc Công phủ, thấy nàng cũng thật thà giữ
bổn phận, nhưng không hiểu sao lúc không may đẻ non sáu năm trước, nàng
bắt đầu được sủng mà kiêu ngạo. Không phải lão phu nhân không ra tay,
nhưng chỉ cần bà nói Tạ di nương gì đó là Giang tam gia đã gấp gáp cầu
xin bà, dù gì cũng không được làm tổn thương tâm can bảo bối của y.
Lão phu nhân là người từng trãi, đương nhiên bà hiểu nam nhân nào chẳng
hái hoa ngắt cỏ, tuy làm chính thê rất nở mày nở mặt, song cũng thật uất ức, chỉ có bản thân chính thê mới hiểu rõ. Bởi vậy, lão phu nhân phải
vừa kiềm chế không cho nhi tử được một tấc lại muốn tiến một thước vừa
an ủi Thích Thị.
Có điều hôm nay, Giang tam gia dám làm ra chuyện quá phận như thế.
Ngược lại, Thích Thị không có để trong lòng, khi ở trước mặt lão phu
nhân, bà vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, “Lão phu nhân cẩn thận, đừng làm
tổn hại đến sức khỏe, khi nào Tam gia trở về, tiểu tức nhất định sẽ
khuyên nhủ chàng ấy.” Tuy tính tình Thích Thị hơi nóng nảy, nhưng bà
hiểu Tam gia không phải một món đồ, mà mấy năm nay lão phu nhân đối xử
với bà tốt không cần phải nói. Vị bà bà này không chê tính tình bà kiêu
căng mà còn đối xử như nhi nữ, sao bà có thể tri ân không hồi báo? Dù
sao bà đã có nhi tử, còn phu quân đi đến chỗ người khác cũng được, mỗi
lần phải ở chung phòng với ông, bà đều cảm thấy buồn nôn.
Kiều Thị cũng đứng về phía Thích Thị.
Giang tam gia bị Tạ di nương mê hoặc nên cũng xa cách với người đại ca
là Giang Chính Mậu, tình huynh đệ nhiều năm mà không sánh bằng một nữ
nhân. Kiều Thị là một người rất hiểu lý lẽ, Giang tam gia là Giang tam
gia, Thích thị là Thích Thị, không thể lấy lý do là Giang tam gia mà xa
lánh Tam phòng được.
Mà Giang Diệu cũng thường xuyên chạy tới chỗ Thích Thị, so với chuyện xa cách với Nhị thẩm thẩm Phùng Thị, Giang Diệu yêu thích Tam thẩm thẩm
Thích Thị hơn.
Lúc này, Giang Diệu vừa ra khỏi Hạm Đạm Các thì đụng phải Phùng Thị.
Bởi vì mới đầu năm nên Phùng Thị ăn mặc rất tươi sáng vui mừng, có điều
năm tháng không buông tha một ai, dù cho có ăn mặc như thế cũng không
thể xinh đẹp như hồi trẻ được. Phùng Thị nhìn thấy Giang Diệu thì vui vẻ nhiệt tình hỏi: “Mới từ chỗ Tam thẩm thẩm con đi ra hả?”
Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu, Phùng Thị lại nói: “Diệu Diệu, đã lâu ta
và con không có trò chuyện rồi, hay là sang Ngô Đồng uyển của ta ngồi
một lát, trò chuyện với Nhị thẩm thẩm được không?”
Bình thường Giang Diệu cũng có đến Ngô Đồng Uyển của Phùng Thị, nàng mới từ chỗ Thích Thị đi ra, nếu như chỉ trò chuyện với Tam thẩm thẩm mà
không trò chuyện với Nhị thẩm thẩm, thì khó tránh khỏi chuyện nặng bên
này nhẹ bên kia.
Giang Diệu đồng ý đi theo Phùng Thị.
Trên đường đi, Phùng Thị ân ần hỏi han, Giang Diệu trả lời từng chuyện một, thái độ không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình.
Khi đến Ngô Đồng Uyển, Giang Diệu nhìn thấy trong sân nhỏ có hai nam tử mặc cẩm bào đang nói chuyện với nhau.
Người mặc cẩm bào màu xanh ngọc, dáng người cao lớn cường tráng, đúng là đích tử của Phùng Thị -- Tứ công tử của Trấn Quốc Công phủ Giang Thừa
Khâm. Còn nam tử cao gầy mặc áo choàng xanh biếc bên cạnh thì Giang Diệu không biết. Tuy nhiên nhìn diện mạo bên ngoài, nàng đại khái cũng đoán
được có thể là chất nhi bên nương gia của Phùng Thị.
Rốt cuộc cũng là nam nhân xa lạ. Giang Diệu lập tức nhíu mày nhìn hai người tới hành lễ với Phùng Thị.
Giang Thừa Khâm nhìn thoáng qua Giang Diệu bên cạnh Phùng thị, y tươi cười chào hỏi: “Diệu Diệu.”
Giang Diệu cũng mở miệng gọi “Tứ ca” một tiếng, nam tử bên cạnh Giang
Thừa Khâm như có như không nhìn nàng, đúng lúc bị nàng bắt gặp.
Phùng Thị làm bộ giật mình, “Xem đầu óc ta này, tự nhiên quên mất hai
con đang ở đây.” Dứt lời, bà ta nhìn Giang Diệu nói: “Diệu Diệu, vị này
là Ngọc Tuyền biểu ca, khi còn bé hai người đã gặp nhau đấy, con còn nhớ không?”
Phùng Thị nói như vậy Giang Diệu cũng nhớ ra. Người này là Phùng Ngọc
Tuyền, khi còn bé suýt nữa đã lấy mạng nàng, nếu không có Lục Lưu... Nếu không có Lục Lưu cứu giúp thì có thể nàng đã chết dưới vó ngựa rồi. Sau đó ba ca ca của nàng tự cao tự đại dẫn năm mươi thiếu niên tới đánh cho y một trận đến nỗi mẫu thân y cũng không nhận ra. Ngày hôm sau, Phùng
Hạc liền dẫn nhi tử Phùng Ngọc Tuyền đến nhận lỗi. Lúc ấy nếu không có
phụ mẫu nàng thì ba ca ca của nàng đã đánh cho y thêm một trận nữa rồi.
Mấy năm nay Phùng Ngọc Tuyền rất thân thiết với người cô cô Phùng Thị
này, song mỗi khi y đến Trấn Quốc Công phủ đều chọn lúc ba huynh đệ
không có ở đây, y sợ gặp mặt lại bị đánh tiếp.
Phùng Ngọc Tuyền điển hình là nam nhân quần áo là lượt, Giang Diệu không có nửa điểm thiện cảm với y, khi trưởng thành dung mạo không khác người bình thường là mấy, nàng liếc nhìn thử thì thấy vẫn là dáng vẻ công tử
bột như vậy. Giang Diệu không thích ở chung một nơi với loại người này,
mà nàng cũng biết Phùng Thị không phải dạng người hay quên, hôm nay bà
cố ý để nàng gặp mặt Phùng Ngọc Tuyền, y còn nhìn nàng ngắm tới ngắm
lui, đương nhiên Giang Diệu biết Phùng Thị có ý gì.
Nhất thời, ngay cả lời khách sáo Giang Diệu cũng không thèm nói, khuôn
mặt nhỏ nhắn chợt thu lại nụ cười nói với Phùng Thị: “Nhị thẩm thẩm, vừa rồi con nhớ ra tổ mẫu gọi con tới chỗ người chơi cờ, con phải đi rồi,
hôm khác con sẽ tới trò chuyện với Nhị thẩm thẩm.” Ném lại những lời này nàng liền xoay người đi thẳng không liếc Phùng Ngọc Tuyền một cái.
Vất vả lắm mới nhìn thấy được tiểu cô nương mình nhớ nhung ngày đêm,
thấy nàng bày ra khuôn mặt tức giận không vui nhưng vẫn thật xinh đẹp,
hồn của Phùng Ngọc Tuyền lại bị câu đi mất, y gấp gáp nói với Phùng thị: “Cô cô, người xem đang đêm đẹp sao nàng lại nói đi là đi.” Dứt lời y
muốn đuổi theo chặn nàng lại.
Phùng Thị vội vàng ngăn y lại, “Con gấp cái gì, hôm nay ta chỉ muốn con
để lại ấn tượng trước mặt con bé một chút, con cho rằng tính tình tiểu
tổ tông này rất tốt sao? Cả nhà đều yêu thương nàng, nếu con thật sự
muốn lấy nàng thì nghe lời cô cô đi, từ từ sẽ được, tóm lại là có cách
hết.”
Trong lòng Phùng Ngọc Tuyền gấp vô cùng. Nếu chuyện này chỉ có thể dựa
vào người cô cô Phùng Thị này, thì bây giờ y chỉ có thể nghe lời bà
ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, nhưng đôi mắt lại lưu luyến không rời bóng lưng đã đi xa của tiểu cô nương, càng ngắm càng thích, y thầm nghĩ:
Tiểu cô nương xinh đẹp như thế nếu làm thê tử của y, làm sao y còn ta
ngoài hái hoa bắt bướm chứ? Những nữ nhân bên cạnh y còn không bằng một
đầu ngón tay của nàng.
Giang Diệu nén bực mình trở về Cẩm Tú phường, Bảo Cân và Bảo Lục cũng
rất có mắt nhìn người, vừa vào phòng Bảo Cân đã nhỏ giọng hỏi: “Tiểu
thư, chuyện này có cần nói với phu nhân không?”
Giang Diệu lắc đầu: “Không cần.” Nói cho cùng, hôm nay Nhị thẩm thẩm
cũng chưa làm chuyện gì khác người, chỉ để nàng “vô tình” gặp Phùng Ngọc Tuyền mà thôi, nếu nàng đi mách lại thì mẫu thân nhất định sẽ tin nàng, song chỉ có chút chuyện này, mẫu thân cũng không thể nào ra mặt vì nàng được. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới dáng vẻ chó đội lốt người của Phùng Ngọc
Tuyền, Giang Diệu càng hiểu rõ, sau này nàng phải đề phòng Nhị thẩm thẩm mới được.
Không thể không đề phòng, trải qua chuyện Kiều Tuần nàng càng hiểu rõ đạo lý này.
Cho đến lúc dùng bữa tối, Kiều thị mới tự mình sang mỉm cười nói với
Giang Diệu: “Vừa rồi trưởng công chúa phái người qua truyền lời, nàng ấy nói đêm Nguyên Tiêu muốn hẹn con ra ngoài đi dạo. Diệu Diệu, trưởng
công chúa đối xử với con không tệ, lần sau gặp mặt con nhất định phải
cảm ơn người ta, trò chuyện với người ta nhiều một chút.”
Giang Diệu đang uống trà cho ấm bụng, nghe thấy lời mẫu thân nàng chịu
không được ngước đầu lên nhìn bà, thấy khuôn mặt bà mang đầy ý cười,
hình như rất vui vẻ.
Nhưng mà......
Giang Diệu xoay xoay chung trà gốm Thanh Hoa trong tay thầm nghĩ: Người
hẹn nàng ra ngoài chắc chắn không phải là trưởng công chúa. Tuy nhiên,
nếu mẫu thân biết đối phương là ai, bà còn có thể cười vui vẻ kêu nàng
cảm ơn và nói chuyện với đối phương nhiều một chút nữa không?