Hai tay Giang Diệu dừng lại một lát, xoay người nhìn hắn, khó khăn lắm mới
có thể nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo u âm u của hắn. Nàng giơ chiếc ly lên, giống như kính trọng trưởng bối ngoan ngoãn nói: “Vương gia uống
chút trà nóng đi.” Nàng thấy hắn nhìn mình chằm chằm, khiến nàng có chút không được tự nhiên, lại gọi một tiếng, “Vương gia?”
Lục Lưu giơ tay tiếp nhận cái ly nàng đưa, cúi đầu uống một hơi cạn sạch.
Giang Diệu vừa định nói trà còn nóng, thì đã thấy hắn uống xong rồi,
nhất thời làm nàng sợ đến mức không dám lên tiếng. Nàng từng thấy thời
điểm hắn dễ chịu vui vẻ, nhưng chưa từng thấy qua dáng vẻ khi tức giận
của hắn —— hắn đối với nàng, từ trước đến nay đều là thái độ ôn hòa. Tuy nàng là đích nữ của phủ Trấn Quốc Công, hai đời gộp lại, cũng sống
hơn hai mươi năm, nhưng những chuyện liên quan đến vấn đề nam nữ này,
nàng lại chưa từng trải sự đời.
Lục Lưu nghiêng đầu, ho khan vài tiếng, mặt có chút đỏ.
Sau đó lại đưa trán của hắn chạm vào trán nàng, nhẹ nhàng cọ vài cái.
Giang Diệu không quen với hành động này của hắn, nhưng hắn lại không
chịu buông nàng ra. Nàng lúng túng, rũ mắt nói: “Vương gia, chúng ta
không thể như vậy...” Nàng nghiêm trang lẩm bẩm nói, “Như vậy không
tốt.”
Lục Lưu suy nghĩ một chút liền thả người ra, sau lại chăm chú suy nghĩ
một lát, mới nói: “Được, về sau không có sự cho phép của nàng, bản vương không chạm vào nàng.”
Thấy hắn bỗng nhiên chịu nhượng bộ, Giang Diệu hơi kinh ngạc. Nàng suy
nghĩ một chút, liền đan hai bàn tay vào nhau, mở miệng nói: “Ta thừa
nhận, ta đối với Vương gia có chút tình cảm. Ngày ấy nghe Vương gia nói
muốn đến cầu thân, ta lập tức cảm thấy Vương gia là một người có trách
nhiệm. Nhưng tình cảm của ta đối với Vương gia, cùng với việc gả cho
ngài là hai việc khác nhau. Chúng ta như vậy... tự dưng thân thiết thế
này, sau này cho dù có thành thân, Vương gia cũng sẽ xem thường ta...”
Nàng dừng một chút, mới nói, “Chính ta cũng sẽ xem thường bản thân
mình.”
Lục Lưu dường như đã hiểu. Chỉ là hắn chưa từng tiếp xúc với cô nương
nào, không biết trong đầu nàng đến tột cùng là đang suy nghĩ chuyện gì.
Có điều, nghe thấy nàng có tình cảm với hắn, khóe miệng Lục Lưu không
nhịn được vểnh lên.
Hắn vui vẻ nói: “Vậy được, bản vương cho nàng thời gian, nàng muốn sắp đặt thế nào cũng được.”
Hắn vừa nói như thế, Giang Diệu có chút buồn cười, cảm thấy như vậy thì
không thể nói thêm gì nữa, nhưng nếu không nói, vậy thì có vẻ quá tùy
tiện. Giang Diệu phiền não một lúc, lại nghĩ tới điều gì, mở miệng nói:
“Còn có một việc, chính là... Kỳ thực ta, lúc trước ta muốn gả cho Hoắc
đại ca. Nếu ngài muốn cưới ta, vậy ta sẽ tin ngài, đem tất cả chuyện của mình nói cho ngài biết, không muốn giấu giếm bất kì điều gì. Nhưng nếu
ngài không chấp nhận được, vậy chúng ta ai đi đường nấy vậy...”
Ai đi đường nấy.
Lục Lưu cảm thấy đường gân trên trán nảy thình thịch, không nhịn được
nhíu mi, hít sâu một hơi, nói: “Nàng cùng Hoắc Nghiễn chưa từng ra mặt
hẹn hò, chưa từng mai mối đến nhà, chưa từng đính ước, cũng chưa thành
thân, thậm chí bát tự cũng chưa xem, vậy mà nàng đã tự xem mình là người của y sao?”
À, nghe hắn vừa nói như vậy, nàng cũng thực sự cảm thấy đúng như thế.
Giang Diệu thấy hắn có chút tức giận, bước chân hơi di chuyển ra sau.
Nàng cùng Hoắc Nghiễn không có gì là sự thật, nhưng trong lòng nàng,
vẫn xem Hoắc Nghiễn là phu quân được chọn. Nàng biết y thích mình, vậy
nên đời này không muốn phụ y. Nàng cũng biết mình đối với y không có
tình yêu nam nữ, nhưng phu thê tương kính như tân, cũng đã đủ. Nếu nàng gả cho Hoắc Nghiễn, nàng có thể bảo đảm, cả đời này Hoắc Nghiễn sẽ đối xử tốt với nàng. Lại có Lục Hành Chu đời trước để so sánh, Hoắc Nghiễn
càng có vẻ tốt hơn một chút. Nhưng nàng... nàng không nghĩ tới Lục Lưu sẽ coi trọng nàng.
Khi còn bé Lục Lưu đã đối xử tốt với nàng, lớn lên, thân phận của hắn
lại không giống lúc trước, nhưng hắn vẫn đối với nàng thật sự rất tốt.
Tiểu cô nương nào cũng đều có lòng hư vinh, danh tiếng của hắn không
tốt, tính tình lạnh nhạt, nhưng lại rất để tâm đến nàng, nếu nói nàng
không có chút quan tâm nào với hắn, đó là lừa gạt. Nàng cũng muốn được người thích, lại được một người quyền cao chức trọng, mỹ nam trẻ tuổi
anh tuấn yêu thích, dĩ nhiên là một chuyện đáng mừng. Ngày ấy khi Lục
Lưu hôn nàng, nàng ngoại trừ ngượng ngùng, trong lòng vẫn có chút yêu
thích.
Một tiểu cô nương chưa từng trải qua tình yêu nam nữ, lần đầu biết yêu,
dễ bị nam nhân như vậy mê hoặc, nàng cũng không ngoại lệ.
Giang Diệu nhìn vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, lẳng lặng nhìn hồi lâu,
lúc này mới cong môi bật cười, đôi mắt cong cong, rực rỡ như vầng trăng
khuyết.
Lục Lưu đang cảm thấy trong lòng không thoải mái, lại còn bị người ta cười tươi như hoa, nhân tiện nói: “Sao vậy?”
Nàng lắc đầu một cái, sau đó chủ động tiến lên, hai tay vòng qua cái eo rắn chắc của hắn, nói: “Chỉ là... bỗng nhiên đã thông suốt.”
Nàng nghĩ nhiều như vậy, do dự lâu như vậy, lo được lo mất, không phải
đều mang ý nghĩa, nàng để tâm tới hắn sao? Nói tới nói lui, nàng cũng
giống như mẫu thân của nàng, là người lo xa.
Lúc này nàng chủ động yêu thương hắn, khiến Lục Lưu có chút thụ sủng nhược kinh.
Hắn sửng sốt trong chốc lát, mới giơ tay ôm người vào trong ngực.
Giang Diệu nói: “Thôi, coi như ta trẻ người non dạ, không chịu nổi mê
hoặc, nếu ngày sau bị báo ứng, ta cũng không hối hận.” Đời trước yên
phận mười sáu năm, thì sao? Đời này nàng muốn làm chuyện mình thích,
ích kỷ cũng được, không biết cũng tốt, bây giờ nàng có chút thích hắn, muốn nếm trải cảm giác yêu một người là như thế nào. Nàng làm việc đều luôn cân nhắc hơn thiệt, bây giờ chuyện này có ảnh hưởng rất lớn tới
cuộc đời của nàng, nhưng nàng vẫn muốn thử một chút.
Lục Lưu ôm lấy nàng, nói: “Sau này cách xa Hoắc Nghiễn một chút.”
Nàng còn chưa ở cùng hắn, hắn đã muốn nhúng tay vào chuyện của nàng rồi.
Giang Diệu ngẩng đầu lên, nói: “Tuy rằng ta cùng Hoắc đại ca không có
danh phận, nhưng mấy năm nay, ta quả thực không hề cự tuyệt ý tốt của y, cho nên chuyện này, là ta không đúng trước. Lần tới ta sẽ gặp y, giải
quyết rõ ràng mọi chuyện với y.”
Lục Lưu không lên tiếng, hồi lâu, mới lạnh nhạt nói: “Tháng sau ta sẽ đến cầu thân.”
Mặt Giang Diệu nóng lên, lắc đầu nói: “Không được, chàng sẽ dọa phụ mẫu
ta. Hơn nữa... Hơn nữa chúng ta vẫn còn chưa hiểu rõ nhau, chàng xem,
mấy năm nay chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, ta lại không biết tính
tình, thói quen của chàng ra sao, nếu như ở cùng nhau một thời gian, hai ta không thích hợp, cũng có thể sớm tụ sớm tan.”
Lục Lưu dở khóc dở cười, nói: “Nếu chúng ta chia tay, nàng sẽ lấy Hoắc Nghiễn?”
Hắn lại nghĩ nàng như vậy. Giang Diệu có chút tức giận, đưa tay nhéo
cánh tay hắn một cái, nhưng cánh tay hắn quá cứng, nàng nhéo không
được. Nếu lúc này, nàng đã chọn hắn, như vậy sau này mặc kệ nàng cùng
hắn xảy ra chuyện gì, nàng cũng không thể có ý nghĩ gả cho Hoắc Nghiễn.
Giang Diệu suy nghĩ một chút, lại nói: “Chuyện của chúng ta, ta sợ phụ thân ta không đồng ý...”
Nếu như lúc hắn đi cầu hôn, phụ thân nàng không đồng ý, vậy nàng cũng
không biết nên làm gì. Nàng quả thật có chút thích hắn, nhưng vị trí
của phụ mẫu trong lòng nàng quá nặng, nếu lúc ấy thật sự phải lựa chọn,
nàng biết mình nhất định sẽ lựa chọn người nhà. Vừa mới hạ quyết tâm,
nàng không muốn lại dao động.
Cánh tay Lục Lưu đang vòng trên eo nàng nắm lại thật chặt.
Tiểu cô nương tuy rằng không nói thẳng, nhưng hắn nghe hiểu. Nàng quả
thực là người thành thật, không muốn lời nói êm tai dỗ dành hắn. Kỳ thực hắn cũng không hi vọng trong lòng nàng lúc này hắn có thể vượt qua
người nhà của nàng, nhưng khi thật sự nghe thấy nàng nói ra, hắn cảm
thấy không dễ chịu. Tiểu cô nương đã rất dũng cảm, hắn không hy vọng xa
vời cái gì. Lục Lưu giơ tay sờ đầu của nàng, cam chịu nói: “Bản vương đã hiểu.”
Giang Diệu chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hắn.
Lục Lưu cúi đầu, nói: “Nàng muốn ta lấy lòng phụ thân nàng, đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ Giang Diệu “vụt” đỏ lên, không lên tiếng, nhưng cũng không phủ nhận.
Đối diện với ánh mắt dịu dàng ngập nước của nàng, Lục Lưu bỗng nhiên
muốn hôn nhẹ nàng, nhưng nhớ lại mình đang bị phong hàn, môi hắn chỉ
đụng nhẹ một cái lên trán nàng.
Nửa canh giờ sau, Giang Thừa Hứa tới đón muội muội.
Giang Diệu có hơi giật mình, chờ đến khi thấy rõ bộ dáng rạng rỡ của Nhị ca, nàng liền biết Nhị ca cùng Kim Nguyệt nhất định chơi rất vui vẻ.
Cũng may Giang Thừa Hứa mất tập trung, cho nên mới không nhận ra muội
muội mình khác thường, chỉ lo nhận người trở về, cũng không hỏi thêm gì khác.
Buổi tối Giang Diệu nằm trên giường nhỏ, nghĩ lại hành động lớn mật
hôm nay của mình, trên mặt nóng lên, nhưng sắc mặt đều là sự vui mừng
khi mới biết yêu.
Nàng mặc một bộ đồ ngủ màu trắng ngà như hoa ngọc lan, ôm gối lớn màu
đỏ cười ha ha, sau đó cuộn người vào trong chăn gấm, lăn về phía bên
trong giường.