Lương Thanh Huyên chỉ bị một vết thương nhỏ ở chân, ngoài ra không có gì nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là được.
Nhưng Giang Thừa Ngạn thì không được tốt như vậy. Lúc đó y gắt gao che
chở Lương Thanh Huyên trong ngực, ngã xuống đất thì sau gáy và cánh tay
bị đập vào đá, chảy thật nhiều máu. Nhưng dù là bị thương, y vẫn là nhịn đau ôm Lương Thanh Huyên đến y quán.
Giang Thừa Ngạn bị thương, tất nhiên không thể tiếp tục tham gia thi
đấu. Có điều coi như không còn Giang Thừa Ngạn, Tung Sơn thư viện vẫn
lại một lần nữa đứng đầu.
Trong Tung Sơn thư viện có y quán, sau khi Giang Thừa Ngạn và Lương
Thanh Huyên được xử lý vết thương, thì được đưa về phủ. Gang Diệu cũng
theo Giang Thừa Ngạn về phủ, Kiều thị vừa nghe tin nhi tử bị thương thì
sợ đến mặt mày tái nhợt, vội vàng sai người đi mời đại phu. Kiều thị và
mẫu thân Lương Thanh Huyên trước nay không hợp, hai nhà cực ít đi lại,
nhưng nói thật, ấn tượng Kiều thị đối với Lương Thanh Huyên cũng không
tệ lắm. Lương Thanh Huyên suýt chút nữa có chuyện, nhi tử bà thấy việc
nghĩa hăng hái làm là đúng. Chỉ là không màng tính mạng mà cứu người như vậy, tất nhiên không tránh được thân thể đụng chạm, hơn nữa hôm nay có
nhiều người nhìn thấy, tóm lại là ảnh hưởng đến khuê danh của Lương
Thanh Huyên.
Kiều thị ngồi ở một bên giường của Giang Thừa Ngạn, suy nghĩ một lúc,
mới nói: “Ngạn nhi, con nói thật cho mẹ biết, có phải là con vừa ý Huyên biểu muội của con không?”
Nghe thấy mẫu thân hỏi trực tiếp như vậy, khiến cho mặt của Giang Diệu đứng nên cạnh ngẩn ra.
Nàng ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của tam ca nàng đỏ
bừng, liền biết tam ca thật sự động tâm với Lương Thanh Huyên.
Lương Thanh Huyên ôn nhu hiền lành, đời trước gả sai người, mới qua đời
rất sớm. Đời này, đương nhiên nàng hi vọng nàng ấy có thể gả tốt hơn
một chút. Nhưng là gả cho tam ca nàng, lại là một chuyện khác. Đời
trước tam tẩu nàng là một người khác, là tam cô nương phủ Dân Châu Đường Đường Anh. Đường Anh hoạt bát đáng yêu, thông minh lanh lợi, cùng tam
ca nàng rất là xứng đôi. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tháng sáu năm
nay khi đại ca nàng kết hôn, hai người sẽ gặp được nhau.
Đời trước, đại ca đại tẩu nàng tương kính như tân, tam ca tam tẩu thì
oan gia vui vẻ, hai đôi này nhân duyên trời định, Giang Diệu biết bản
thân không cần làm gì, hết thảy đều là nước chảy thành sông. Đời này
nàng nỗ lực thúc đẩy Kim Nguyệt và Nhị ca nàng, hiểu được chỉ cần Kim
Nguyệt sớm thay đổi nhị ca một chút, mà nhị ca nàng chủ động hơn một
chút, hai người không cần nàng đổ thêm dầu vào lửa,sẽ tự mình đi tới
đích. Bây giờ hai người đúng là thành đôi, không ngờ lại xảy ra sự cố
với tam ca nàng.
Giang Thừa Ngạn hiểu rất rõ ý của Kiều thị.
Tuy rằng y trì độn, nhưng hôm nay, khi thấy Lương Thanh Huyên suýt chút
nữa xảy ra chuyện, một khắc đó lo lắng trong lòng y, vượt xa dự tính của y – y rất lo lắng cho nàng. Sau khi nàng an toàn được y ôm trong ngực, y có thể cảm nhận được tim mình đập kịch liệt.
Gương mặt tuấn tú của Giang Thừa Ngạn thoáng ửng hồng, một lát mới nói: “Mẫu thân... Có phải người không thích Huyên biểu muội?”
Quan hệ giữa Kiều thị và Lan thị, Giang Thừa Ngạn cũng biết.
Vừa nghe như thế, Kiều thị đã hiểu rõ ràng. Vẻ mặt bà hờ hững, nói: “Mẫu thân biết rồi. Con cứ lo dưỡng thương, mẫu thân sẽ cho người đến Khánh
Quốc Công phủ cầu hôn. Có điều —— Vị biểu di kia của con xưa nay mắt cao hơn đầu, nếu bà ta không muốn đem khuê nữ gả cho con, mẫu thân cũng sẽ
không ăn nói khép nép đi xin người ta.” Đối với Kiều Thị xưa nay kiêu
ngạo mà nói, đây hiển nhiên đã là nhượng bộ rất lớn.
Trên giường nhỏ, Giang Thừa Ngạn gật đầu, cảm kích nói: “Đa tạ mẫu thân.”
Kiều Thị “Ừ” một tiếng, quay về nhìn Giang Diệu nói: “Diệu Diệu, con ra ngoài với ta.”
Giang Diệu vội vàng theo Kiều thị đi ra phòng ngủ.
Vừa đến bên ngoài, Giang Diệu liền hỏi: “Ý của mẫu thân là, muốn tam ca cưới Huyên biểu tỷ sao?”
Kiều Thị thở dài, nói: “Con cũng nhìn thấy đó, tam ca của con rõ ràng
là rất quan tâm Huyên nha đầu.” Vừa nói xong, bà liền nghi ngờ hỏi, “Tam ca của con từng gặp qua Huyên nha đầu khi nào, con có biết không?” Ở
trong lòng Kiều thị, bà vẫn xem ba nhi tử của mình là hài tử chưa trưởng thành, nhưng trên thực tế, cả ba đều đã trưởng thành, đều đến tuổi
thành thân. Bây giờ, nếu hai người vẫn chưa từng tiếp xúc qua, tại sao
lại đột nhiên coi trọng người ta?
Nhớ tới ngày ấy Lương Thanh Huyên đưa nàng hồi phủ, vừa vặn gặp phải
tam ca nàng. Giang Diệu cảm thấy, khi đó tam ca nàng chắc có chút động
tâm.Sau đó nàng vẫn cảm thấy, tam ca nàng hẳn là chỉ thích tam tẩu đời
trước, chỉ cần vào ngày đại ca kết hôn, hai người sẽ gặp nhau, nhân
duyên này cũng sẽ xong. Nhưng nàng không nghĩ tới, lúc này, tam ca nàng lại sẽ thích Lương Thanh Huyên.
Nói cho cùng, vẫn là do nàng —— nếu không phải nàng lên xe ngựa Lương Thanh Huyên, thì tam ca sẽ không cùng nàng ấy gặp mặt.
Kiều thị có chút phiền lòng, thấy khuê nữ ngơ ngác sững sờ, lại hỏi một câu: “Sao thế?”
Giang Diệu hoàn hồn, vội vàng nói: “Mẫu thân có còn nhớ không, ngày ấy
nữ nhi từ trong cung đi ra, xe ngựa bị hỏng, là Huyên biểu tỷ đưa nữ nhi trở về?”
Kiều thị nhớ tới, sắc mặt ngẩn ra, hỏi: “Chính là ngày đó, Ngạn nhi gặp phải Huyên nha đầu?”
Giang Diệu gật đầu, nói: “Vâng. Huyên biểu tỷ cửa lớn không ra cổng
trong không bước, xưa nay với nhà chúng ta cũng ít qua lại, nữ nhi nghĩ
tới nghĩ lui, cũng chỉ là ngày hôm đó thôi.”
Nếu thật sự là duyên phận, chỉ cần gặp nhau, liền sẽ lọt mắt nhau. Kiều
thị rất rõ ràng đạo lý này, hiện nay nhi tử yêu thích, lại xảy ra chuyện như thế, bọn họ không có lý do gì không đến cửa cầu hôn. Chỉ là nghĩ
đến ngày sau phải cùng Lan thị trở thành thân gia, Kiều thị liền thấy
nhức cả đầu.
Kiều thị suy nghĩ một chút, nhìn Giang Diệu nói: “Ngày mai con đi một
chuyến đến Khánh Quốc Công phủ, xem ý Huyên biểu tỷ con thử xem, nếu
Huyên biểu tỷ của con đối với tam ca con cũng có ý, lần tới mẫu thân sẽ chọn ngày lành tháng tốt, cho người tới cửa cầu hôn.”
Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu. Nếu Lương Thanh Huyên đối với tam ca
nàng cũng có ý, thân là muội muội, nàng không có lý gì không chúc phúc
ca ca mình.
•
Khánh Quốc Công phủ.
Bên trong Dung An cư, nơi ở của Lương Thanh Huyên, Lan thị mặt lạnh giúp Lương Thanh Huyền dịch dịch góc chăn, nhìn khuôn mặt trắng xám của khuê nữ, hơi có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay,
nhất thời giận không có chỗ phát tiết nói: “Không ở trên khán đài xem ca ca con thi đấu cầu, chạy lung tung làm gì? Con nhìn đi, lần này xảy ra
chuyện rồi. Hôm nay nháo ra thành như vậy, thanh danh của con coi như
xong, còn có công tử nhà nào nguyện ý đến cửa cầu hôn?”
Bà nói trắng ra như thế, khiến Lương Thanh Huyên nhất thời không biết nên làm gì.
Nàng luôn luôn ngoan ngoãn, lúc này bị mắng, cũng không dám phản bác chỉ cắn môi, trầm mặc không lên tiếng. Nghĩ đến một màn kinh tâm hôm nay,
Lương Thanh Huyên cũng thật lâu không thể bình tĩnh, lúc trước nàng
thưởng thức nam tử nội liễm bình tĩnh như Giang Thừa Hứa, nhưng không
ngờ ở bước ngoặt quan trọng, người không màng tính mạng cứu nàng là
Giang Thừa Ngạn…
Người thanh niên mặc trường bào màu xanh đứng bên cạnh, chính là con
thừa tự mới vừa nhận vào năm ngoái Lương Lượng, hắn thấy muội muội oan
ức như vậy, lại nghe Lan thị nói lời này, nhịn không được lên tiếng bênh vực muội muội: “Mẫu thân, chuyện hôm nay là bất ngờ, vả lại, nếu không
có Giang Thừa Ngạn cứu muội muội, muội muội đâu chỉ có vết thương nhỏ
trên đùi như vậy.” Vốn Lương Lượng đối với vị Giang tam công tử tính
tình trẻ con này không có nhiều hảo cảm, nhưng hôm nay, hắn quả quyết
oai hùng như vậy, đúng là làm y nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Lương Lượng lại nói, “… Còn về danh tiếng muội muội, nếu Trấn Quốc Công
phủ tới cửa thay Giang Thừa Ngạn cầu hôn, muội muội gả tới Trấn Quốc
Công phủ, cũng coi như là môn đăng hộ đối, hơn nữa phu nhân Trấn Quốc
công nói thế nào cũng coi như là biểu di của muội muội —— ”
“... Biểu di cái gì!” Mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Kiều thị,
cùng mỗi khi Kiều thị xuất hiện, liền cướp đi phong thái của bà, nên Lan thị di dời uất hận, không thích cả ba nhi tử của bà ta.
Lan thị hít sâu một hơi, nói, “Không phải tháng trước Hoài m Hầu phủ đã đến cầu thân sao? Ngày mai nương sẽ sai người thả ra tin tức, vị nhị
công tử Hoài m Hầu phủ kia, đối với Huyên nhi cực kì cuồng dại, nếu là
lúc này còn nguyện ý tới cửa cầu hôn, hôn sự này liền định ra đi.”
Lan thị mắt cao hơn đầu, dưới gối cũng chỉ có một khuê nữ là Lương Thanh Huyên, từ nhỏ đối với Lương Thanh Huyên rất nghiêm khắc, Lương Thanh
Huyên cũng là thông tuệ khắc khổ, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông,
trong nhóm quý nữ trong Vòng thành cũng khá được hoan nghênh. Nhị công
tử Hoài m Hầu phủ đã sớm chung tình với Lương Thanh Huyên, mấy lần sai
người đến cầu hôn, nhưng Lan thị ghét bỏ người này ngày sau không thể kế thừa tước vị, tất nhiên không muốn gả khuê nữ mình đi, hôn sự này thật
lâu chưa gật đầu.
Mà Nhị công tử Hoài m Hầu phủ, dù bề ngoài xấu xí, nhưng con người đúng là thành thật đôn hậu. Lan thị cảm thấy, khuê nữ gả đi, tuy rằng không
thể cho bà nở mày nở mặt, nhưng cũng sẽ không lỗ.
Viền mắt Lương Thanh Huyên lập tức đỏ lên, vội vàng nói: “Mẫu thân!”
Lan thị đứng lên, phảng phất đã hạ quyết tâm, nói: “Cứ định như thế đi,
con dưỡng thương cho tốt trước. Bất luận ra sao, ta cũng không gả nữ nhi của mình tới Trấn Quốc Công phủ.”
Nước mắt Lương Thanh Huyên rào rào lăn xuống, khóc đến viền mắt đỏ
chót. Chờ Lan thị đi rồi, Lương Lượng mới ngồi vào một bên giường của
muội muội, nhỏ giọng động viên nói: “Đừng lo lắng, Đại ca sẽ suy nghĩ
biện pháp giúp muội. Trấn Quốc Công phủ bên kia, huynh sẽ nghĩ biện pháp đem tin tức này tiết lộ cho Giang Thừa Ngạn, nếu như y có tâm, sẽ sớm
đến cửa cầu thân. Huynh sẽ nhờ phụ thân đi khuyên nhủ nương, nói thế nào thì đây cũng là chuyện chung thân cả đời của muội, vị Nhị công tử của
Hoài m Hầu phủ kia, có chỗ nào so được với Giang Thừa Ngạn?” Y lấy khăn tay ra, giúp muội muội lau nước mắt, ôn nhu nói, “... Yên tâm.”
Lương Thanh Huyên cảm động không thôi, nhưng thật sự cũng không nắm chắc việc Giang Thừa Ngạn sẽ đến cầu thân. Nàng biết y là người lương
thiện, hôm nay nếu đổi lại là một cô nương khác, chắc y cũng sẽ ra tay
giúp đỡ. Nhưng nhớ đến hôm nay trên đầu cùng trên cánh tay Giang Thừa
Ngạn đầy máu, Lương Thanh Huyên liền chờ đợi, hi vọng mình sẽ không bỏ
qua một nam nhân tốt như thế.
Nàng ngước mắt, nhìn Lương Lượng, nhỏ giọng nức nở, cảm kích nói: “Cám ơn đại ca.”
Ngày kế Giang Diệu đến Khánh Quốc Công phủ thăm Lương Thanh Huyên.
Lan thị nghe xong lời Giang Diệu nói, đôi mắt đẹp liếc nhìn tiểu cô
nương trước mắt, thấy nàng dù chỉ mới mới ba tuổi, nhưng dung mạo diễm
lệ, nhỏ nhắn linh lung, so với Kiều thị lúc trẻ còn gây chú ý hơn. Mà
vầng trán của tiểu cô nương lại khá tương tự Kiều thị, Lan thị sao có
thể có sắc mặt tốt, lạnh nhạt nói: “Huyên nhi đang nghỉ ngơi, không
thích hợp gặp khách.”
Không nể mặt mũi như vậy, không có phong độ chủ mẫu chút nào.
Lương Lượng đứng ở một bên mở miệng nói: “Mẫu thân, Giang biểu muội là
có ý tốt, người để nàng ấy cùng muội muội trò chuyện đi.” Y hướng về
Giang Diệu cười làm lành, nói: “Hôm qua A Huyên xảy ra chuyện, mẫu thân
của ta quá mức lo lắng, lúc này còn chưa tỉnh táo lại. Nếu Giang biểu
muội không chê, hãy để ta mang muội đi qua đó.”
Giang Diệu thấy sắc mặt Lan thị có chút không dễ nhìn, nhưng cũng không
nói gì, liền nhìn Lương Lượng cảm kích nói: “Vậy thì làm phiền Lương
biểu ca.”
Lương Lượng nói không cần khách sáo, rồi dẫn Giang Diệu đi đến sân của
Lương Thanh Huyên. Trên hành lang, Lương Lượng mới nói: “Mẫu thân ta chỉ hơi nóng nảy một chút, kính xin Giang biểu muội đừng để trong lòng.”
Nam tử tuổi trẻ tuấn lãng mỉm cười, dung mạo này tuy không xuất chúng
bằng ba vị ca ca của nàng, nhưng cũng được xếp vào hàng công tử hào hoa
phong nhã ở Vọng thành. Giang Diệu thấy y hiền lành, cười ha ha nói:
“Lương biểu ca yên tâm, muội không để trong lòng đâu.”
Thấy tiểu cô nương xác thực không để ý, Lương Lượng cũng thở phào nhẹ
nhõm, nghĩ thầm nếu tương lai muội muội gả đi, tiểu cô tử (1) duy nhất
này, cũng sẽ dễ dàng sống chung.
(1) Cô tử: Em chồng
Lương Lượng đem người đưa đến, liền thức thời lùi ra, để hai tiểu cô
nương nói chuyện riêng. Lương Thanh Huyên thấy Giang Diệu đến thăm mình, cực kì kinh hỉ, lại nghe Giang Diệu đi thẳng vào vấn đề, cắn cắn môi,
liền không cố kỵ cô nương gia ngượng ngùng, đem dự định của Lan thị rõ
ràng mười mươi nói cùng Giang Diệu, hy vọng có thể mượn miệng nàng nói
cho Giang Thừa Ngạn.
Đối với sự nhẫn tâm của Lan thị, đời trước Giang Diệu đã thấy qua. Trong lời nói, nàng có thể nghe ra Lương Thanh Huyên là yêu thích Tam ca của nàng, nhưng Nhị ca nàng thì sao đây? Đời trước, trước khi nàng ấy chết
trong lòng ghi nhớ đều là Nhị ca nàng nha. Nay ngàn cân treo sợi tóc,
Giang Diệu cũng không có gì bận tâm, nói: “Huyên biểu tỷ thật lòng yêu
thích Tam ca của muội sao? Muội còn tưởng rằng, người Huyên biểu tỷ coi
trọng vẫn là Nhị ca muội...” Nói xong, nàng tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt Lương Thanh Huyên.
Lương Thanh Huyên vừa nghe, vội hỏi: “Diệu Diệu, tỷ cùng Nhị biểu ca
chưa từng gặp nhau, sao có thể động tâm đối với huynh ấy?” Nói như thế
này, dĩ nhiên khiến người xưa nay da mặt mỏng như Lương Thanh Huyên đỏ
không ngớt, nàng ấy thoáng cúi đầu, ăn ngay nói thật, “Lúc trước, tỷ
xác thực cảm thấy nhị biểu ca xuất chúng, không chỉ có tỷ cho là như
thế, nhóm tiểu cô nương chúng ta, ai cũng đều cảm thấy ba vị công tử của Trấn Quốc Công phủ mỗi người đều là rồng phượng trong loài người, nhưng nếu muốn chọn một người xuất sắc nhất, là thuộc về Nhị công tử. Nhưng
hiện tại ta cảm thấy, Tam biểu ca tính tình thẳng thắn, huynh ấy...
Huynh ấy rất đáng yêu.”
Đúng vậy, tính trẻ con, có chút kích động, nhưng ở lúc khẩn cấp quan
trọng, lại đồng ý vì nàng không màng tính mạng, tất nhiên là đáng yêu.
Lương Thanh Huyên có thể nói ra những lời đó, Giang Diệu tự nhiên là tin nàng ấy. Nếu tam ca nàng đời này có thể thích Lương Thanh Huyên, mà
Lương Thanh Huyên cũng thích Tam ca nàng, cũng không hẳn là chuyện xấu.
Trong đầu Giang Diệu, lúc thì nhớ tới Tam tẩu Đường Anh đời trước, lúc
thì là hình ảnh hôm qua Tam ca nàng liều mình cứu Lương Thanh Huyên…
Cũng đúng, ngay cả Lục Lưu cũng có thể thích nàng, tất cả mọi chuyện
đời này cũng không nhất thiết phải dựa theo quỹ tích đời trước.
Lương Thanh Huyên cho rằng Giang Diệu không tin, lo lắng nhìn Giang
Diệu, nghe được Giang Diệu nói tin lời nàng, lúc này mới mừng đến phát
khóc.
Sau khi hồi phủ, Giang Diệu đem ý tứ của Lương Thanh Huyên nói cho Kiều
thị, Kiều thị vừa nghe nói hai hài tử là hai bên tình nguyện, thành kiến đối với Lan thị cũng không coi là cái gì. Nhưng sau khi biết được Hoài m Hầu phủ gần đây cũng tới cửa cầu hôn, Kiều thị cố ý sáng hôm sau đi
đến Kiều phủ một chuyến, nhờ Kiều lão thái thái đi Khánh Quốc Công phủ
một chuyến. Kiều lão thái thái là ngoại tổ mẫu của Giang Thừa Ngạn, Lan
thị cũng phải gọi bà một tiếng biểu di, nói thế nào cũng phải cho lão
thái thái mặt mũi.
Ngày hôm đó Kiều thị ở trong phủ chờ, đợi Kiều lão thái thái từ Khánh
Quốc Công phủ trở lại, vội vàng tiến lên nghênh tiếp, hỏi: “Mẫu thân,
việc hôn nhân nói được không?”
Kiều lão thái thái thở dài một hơi.
Kiều thị lập tức hiểu. Sợ là Lan thị không chịu.
Nếu không phải liên quan đến chuyện đại sự cả đời của nhi tử, Kiều thị
làm sao đồng ý nể mặt mũi của Lan thị, nhưng nếu tư thế của bọn họ hạ
thấp một chút, có thể thành toàn cho hai đứa nhỏ, Kiều thị vẫn là đồng ý chịu thiệt. Nhưng sau khi Kiều thị tự mình hẹn Lan thị gặp mặt, kết quả vẫn là tan rã trong không vui. Kiều lão thái thái cũng đau lòng ngoại
tôn, cũng muối mặt đi qua hai lần, nhưng Lan thị nói sao cũng không đồng ý gả khuê nữ tới Trần Quốc Công phủ.
Ròng rã một tháng, vì hôn sự này, Kiều thị ban đêm đều ngủ không ngon
giấc, Giang Chính Mậu đau lòng thê tử, tất nhiên cũng là đen mặt. Còn
trong ngày thường hoạt bát nhất là Giang Thừa Ngạn, cũng như đã biến
thành người khác, phờ phạc, cả người đều gầy hốc hác đi.
Cuối cùng, Giang Thừa Ngạn thấy mẫu thân vì mình mà bôn ba như vậy, mới nói: “Mẫu thân, hay là... Chúng ta quên đi thôi.”
Kiều Thị ngơ ngác nhìn nhi tử của mình, biết y đối với Lương Thanh Huyên có bao nhiêu để bụng, bây giờ nói quên đi, sợ là lo lắng bà lại bị
người ta khinh thường. Nhi tử ngoan ngoãn, khiến Kiều Thị vui mừng không ngớt, rưng rưng nói: “Con yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ làm cho con
toại nguyện.”
Giữa lúc Kiều thị dự định tiếp tục đến Khánh Quốc Công phủ một lần nữa,
thì quý phủ bỗng nhiên nhận được thánh chỉ tứ hôn, Cảnh Huệ Đế tự mình
ra chỉ tứ hôn, đem trưởng nữ Lương Thanh Huyên của Khánh Quốc Công phủ,
hứa gả cho Giang Thừa Ngạn.
Vì là Cảnh Huệ Đế tứ hôn, Khánh Quốc Công phủ bên kia đương nhiên cũng
không còn gì để nói, Lan thị dù có hồ đồ thế nào, còn dám kháng chỉ hay
sao?
Nhờ một đạo thánh chỉ như vậy, một tháng chướng khí mù mịt bao trùm Trấn Quốc Công phủ cuối cùng cũng tản đi.
Giang Diệu nhìn bộ dáng hài lòng của mẫu thân và Tam ca, cũng không nhịn được lộ ra nụ cười. Chuyện này kéo dài một tháng, cuối cùng coi như có
kết quả. Nhưng nàng biết, với tâm tư của Cảnh Huệ Đế, làm sao sẽ không
lý do mà tứ hôn cho tam ca nàng, tất nhiên là có người tự mình nhắc nhở
cùng Cảnh Huệ Đế.
Nghĩ tới người kia…
Giang Diệu trở về phòng, đem hầu bao giấu dưới gối ra.
Lần trước hắn bắt nạt nàng, nàng nổi giận không cho hắn. Bây giờ, nàng lại thiếu nợ hắn một ơn huệ lớn bằng trời, nàng cũng không biết làm
sao báo đáp lại. Giang Diệu suy nghĩ một chút, vội vàng chạy đến bên bàn đọc sách, chấp bút viết thư, sau đó gọi Bảo Cân, đem phong thư đưa tới, nói: “Ngươi âm thầm đến Tuyên Vương phủ một chuyến, nghĩ cách đem thư
này giao cho Lục Hà.”