Cổ họng Lục Lưu nhúc nhích, nuốt hạt sen vào.
Sau đó cúi đầu, nhìn vào đôi mắt long lanh của tiểu cô nương, thấp giọng nói: “Trước ngày đại ca nàng thành thân, bản vương sẽ đến Trấn Quốc
công phủ để cầu hôn.”
Tiếng nói nam nhân trầm thấp, xào xạt, rất êm tai.
Hai má Giang Diệu nóng bừng, đợi khi nghe xong câu Lục Lưu vừa nói, mới
đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc nhìn về phía hắn. Đại hôn của đại ca nàng
và Tống Loan được định vào ngày mười sáu tháng này. Hôm nay là mùng sáu, theo ý của Lục Lưu, không phải chỉ còn vài ngày nữa sao?
Nàng rũ mắt suy nghĩ một phen. Theo lý thuyết mà nói, Lục Lưu là một
người nam nhân có trách nhiệm, không nghĩ cợt nhả nàng rồi bỏ qua, nàng
nên cảm thấy may mắn. Hơn nữa nàng cũng có hảo cảm với hắn. Chỉ là nàng
chưa từng quên, đời trước, nàng thiếu chút nữa đã thành thân với Lục
Hành Chu. Đời này nếu nàng gả cho Lục Lưu, vậy Lục Hành Chu khi gặp nàng nàng, cũng phải cung kính kêu nàng một tiếng “Tam thẩm”.
Nói thật ra, về phía Lục Hành Chu cũng không có gì quan trọng. Dù sao
cũng đã trôi qua rất nhiều năm, nàng cũng không cần thiết phải rối rắm
gì với người này.
Chỉ là - -
Giang Diệu thật sự nghĩ một cách nghiêm túc, nói: “Chờ một thời gian nữa đi.”
Vẻ ôn hoà trên mặt Lục Lưu bỗng dưng nhạt đi, hiển nhiên có chút không
vui. Nhưng hắn cũng hiểu được, có thể là tiểu cô nương lại đang e thẹn,
không muốn để hắn được như ý nguyện một cách dễ dàng. Hắn thông cảm cho
nàng, cũng nguyện ý dung túng nàng. Nhưng không thoải mái thì vẫn có một ít.
Hắn nói: “Nếu Trang thái phi đến trước bản vương một bước, đến lúc đó
nàng có muốn khóc cũng không kịp.” Hắn muốn dọa nàng. Có lẽ khi doạ đến
điểm này thì nàng sẽ gật đầu.
Giang Diệu biết Lục Lưu là người thông minh, chỉ cần một vòng ngọc, cũng đã làm cho hắn đoán được tâm tư của Trang thái phi. Nhưng nàng cũng
không ngốc.
Giang Diệu lầm bầm: “Chẳng lẽ Vương gia không muốn giúp ta hoá giải
chuyện này sao?” Tìm cách đánh mất ý nghĩ đó trong tư tưởng của Trang
thái phi, đối với Lục Lưu mà nói đó không phải là việc khó, nếu ngay cả
chuyện này mà hắn cũng không chịu làm, e rằng đối với chuyện cưới nàng,
chắc hẳn cũng không có bao nhiêu thành ý.
Lục Lưu dở khóc dở cười, nói: “Nàng tính toán hay thật, vừa muốn bản
vương ra sức giúp nàng, lại vừa không cho bản vương danh phận.” Hắn dùng môi chạm một cái vào trán của nàng, nói đầy thâm ý, “Giang tiểu thư,
muốn xuất binh thì cũng phải có lí do, đạo lí này chắc hẳn tiểu thư cũng hiểu?”
Trong ngày thường hắn là một người không thích nói chuyện, nhưng đêm nay dường như tâm tình của hắn rất tốt, nên nói cũng khá nhiều.
Đạo lý đó đương nhiên Giang Diệu hiểu. Nàng do dự một chút, mới nói
chuyện của Hoắc Nghiễn cho hắn nghe, nói xong, thấy ý cười trên mặt của
nam nhân cũng đã không còn, lập tức nói tiếp, “... Cho nên, chuyện của
chúng ta chậm rãi hẳn tính.” Nếu nàng không còn sợ việc phải tiến cung,
vậy thì việc đính hôn với Lục Lưu sớm một chút hay muộn một chút thì
cũng không có gì khác nhau. Dù sao vừa cự tuyệt Hoắc Nghiễn xong, liền
cùng Lục Lưu đính hôn, thật sự không quá thỏa đáng. Hơn nữa sau khi đại
ca thành thân, trên nàng còn có nhị ca cùng tam ca, đấy là chưa kể đến
các biểu ca trong phủ khác, nàng còn nhỏ tuổi, cũng đâu cần lập gia đình sớm như thế.
Lục Lưu nói: “Nàng không sợ bản vương đổi ý à?” Loại chuyện này, vẫn
luôn là nữ nhân chịu thiệt thòi, nếu hắn muốn nuốt lời, thì nàng cũng
không thể làm gì.
Giang Diệu nghĩ nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Lục Lưu, ta chỉ là
không muốn có chuyện gạt chàng. Có một số việc, chúng ta nên nói rõ ràng ngay từ đầu, ngày sau tự nhiên cũng sẽ bớt đi một ít mâu thuẫn. Về phần đổi ý, nếu vương gia ngài thật sự là một người thích lợi dụng, cho dù
cùng ta định thân rồi, cũng có biện pháp đem hôn ước giải trừ, đến lúc
đó thanh danh của ta bị hao tổn, càng trở nên không có cách nào lập gia
đình.” Thế gian này vốn là như vậy, đối với nam nhân luôn phóng khoáng
khoan dung, nhưng nếu chuyện đó đặt vào hoàn cảnh của nữ nhân thì đó lại chính là nỗi nhục của cả gia tộc.
Nàng vừa nói, vừa cúi đầu nhìn đôi tay xoắn xuýt của mình, lẩm bẩm, “... Hơn nữa nếu chàng tùy tiện đến cầu hôn, sẽ làm cha mẹ ta bị giật mình.”
Cha mẹ nàng xưa nay thương nàng, tuy nói Lục Lưu là Vương gia, nhưng nói thật, cha mẹ nàng vốn cũng chưa từng nghĩ sẽ gả nàng cho vương gia gì
cả.
Giang Diệu buồn rầu, nam nhân lại đem mặt dán sát vào mặt nàng. Giang
Diệu ngẩng đầu, khổ sở đối diện với ánh mắt của hắn. Lục Lưu vuốt ve đầu của nàng, nói: “Không ép nàng nữa, bổn vương sẽ chờ thêm một thời gian
nữa vậy.” Hắn lại nói, “Chậm nhất là cuối năm nay phải định ngày.”
Năm nay Giang Diệu mới mười ba tuổi, đã có không ít nhà nối đuôi nhau
đến cửa để làm mai, đợi sang năm cập kê, vậy người đến cầu thân chẳng
phải sẽ đạp nát bậc cửa sao? Tuy nói một cô nương được cả trăm nhà đến
cầu cưới là chuyện tốt, nhưng Giang Diệu lại chưa hề thích phần hư vinh
này. Người đến cầu thân có nhiều bao nhiêu đi nữa, nàng chỉ muốn tìm
người mình thích. Lúc này nghe Lục Lưu nói thế, Giang Diệu cười cong
cong khoé mắt, càng phát hiện ra mình không nhìn lầm người. Hắn nhìn
lạnh như băng, kỳ thật lại thấu hiểu và thương mình hơn ai hết.
Có thể là tuổi lớn hơn nàng cũng là một điểm tốt. Nếu sau này hai người
thực sự thành thân, chắc hắn sẽ nhường nhịn nàng không ít.
Nàng cười cười, đưa tay lên ôm lấy gương mặt anh tuấn của hắn, nói:
“Vâng, nhưng hôm nay Trang thái phi đã làm mẹ ta giật mình, nếu mẹ ta
nôn nóng muốn đem ta đính thân, ta sẽ gọi Bảo Cân đến báo tin cho chàng. Đến lúc đó chàng hãy đến...” Hai chữ cầu hôn Giang Diệu không nói thẳng thành lời, nhưng dĩ nhiên là không cần nói cũng biết.
Nếu mẹ nàng vì lo lắng chuyện vào cung mà nôn nóng định thân cho nàng, vậy thì nàng cũng hết cách.
Lục Lưu gật đầu đồng ý. Chỉ là - - Nương tử vẫn còn chưa cưới vào cửa, đã bắt đầu ra lệnh.
Hắn véo véo gương mặt non mềm của nàng, nói : “Cách nàng ra lệnh cho bản vương làm việc cũng quen tay quá nhỉ.” Lúc trước còn kính trọng hắn như trưởng bối mà.
Giang Diệu có chút ngượng ngùng. Nhưng thật sự mà nói, nàng quả thực có
loại cảm giác sai khiến thành quen. Cũng tội cho hắn đến loại chuyện thế này cũng đều có thể nhân nhượng nàng. Nàng cười rực rỡ, lại nghe Lục
Lưu nói: “Sau này nếu Trang thái phi muốn nói chuyện với nàng, nàng tốt
nhất nên mang theo trưởng công chúa - - ”
Trang thái phi dịu dàng thân thiết, không giống là người xấu. Nhưng
Giang Diệu biết Lục Lưu làm thế nhất định là muốn tốt cho nàng nên cũng
không hỏi nhiều, vội vàng gật đầu nói: “Vâng, ta biết rồi.”,
Sau khi trở lại lương đình, Bảo Cân cùng Bảo Lục lập tức xông tới, cuống cuồng nói: “Tiểu thư.”
Giang Diệu có chút chột dạ, nhìn thoáng qua Lục Hà cao gầy bên cạnh,
biết chắc Lục Hà đã trấn an hai nha hoàn này, nếu không hai nha hoàn đã
sớm chạy đến tìm nàng. Giang Diệu nói với vẻ bình thản như không có việc gì: “Chúng ta trở về đi.” Đã trễ thế này, tiệc mừng chắc cũng sắp tan.
Bảo Cân cùng Bảo Lục gật đầu, đưa tiểu thư nhà mình trở về, hai người
đối với người vẫn liên tục cản trở bọn họ là Lục Hà, ngay cả liếc mắt
cũng không thèm ngó đến. Lục Hà cười bất đắc dĩ, nhìn chủ tớ ba người đi qua, lúc này mới đi về hướng trong rừng tìm vương gia nhà mình.
Đi đến chỗ sáng sủa một chút, Bảo Lục nghiêng đầu nhìn vào cổ của tiểu
thư nhà mình, nhíu mày đau lòng nói: “Nhìn này, tiểu thư đã đi đâu thế,
bị muỗi cắn nổi mẩn ngứa hết rồi đây này.”
Nghe nhắc đến mới thấy quả thực rất ngứa. Giang Diệu đưa tay lên muốn sờ cổ, Bảo Cân lập tức ngăn cản: “Tiểu thư đừng lấy tay sờ, ngứa thì nhịn
chút xíu, lát nữa nô tỳ lau xong sẽ thoa thuốc cho tiểu thư.”
Đêm hè du ngoạn trên hồ mặc dù có tình thú, nhưng đám muỗi đó lại đâu
thèm quan tâm, nếu bắt được ngươi thì cắn. Cổ ngứa ngáy thế này Giang
Diệu đều đổ hết trên đầu Lục Lưu. Nhưng nghĩ đến vừa rồi Lục Lưu tự tay
bóc hạt sen cho mình, thậm chí còn cảm thấy trong miệng còn thoảng hương sen thơm ngát. Đợi nàng trở về chỗ cũ, trong miệng nào còn mùi thơm
ngọt gì, chỉ còn hơi rượu thoang thoảng mà thôi.
Lúc trước cũng chỉ môi chạm môi thôi, hôm nay lại...
Giang Diệu xấu hổ đến chết đi được, nhịn xuống không thèm nghĩ nữa, nhanh chóng quay về tìm Kiều thị.
Tiệc mừng đã gần kết thúc, nhưng các tân khách vẫn còn chưa rời đi.
Ngồi trên ghế gấm gần đó Vệ Bảo Linh liếc mắt liền thấy Giang Diệu bước
vào, bởi vì chuyện vừa rồi, ánh mắt của nàng ta khi nhìn Giang Diệu nóng bỏng không thèm che giấu, giống như cực kỳ hận nàng. Tô thị bên cạnh
khẽ ho một tiếng, Vệ Bảo Linh mới hoàn hồn, đem ánh mắt thu liễm một
chút.
Nhưng đợi Giang Diệu đi ngang qua bên cạnh nàng ta thì vẫn là không nhịn được, xoay xoay tách trà trong tay, như lơ đãng, trà nóng lập tức
“xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất.
Chính Vệ Bảo Linh cũng hoảng sợ, nhất thời mở to đôi mắt.
Giang Diệu cúi đầu, nhìn cốc trà bị rơi trên đất, giày thêu và làn váy cũng có chút ẩm ướt.
Vệ Bảo Linh nhìn thấy Giang Diệu liền nổi giận, lúc nãy tuy là vô ý,
nhưng trong lòng cũng vô cùng sảng khoái. Chỉ là, trước mặt nhiều người
như vậy, nàng ta cũng không dám làm ra chuyện quá đáng, dù sao vẫn nên
giữ thanh danh.
Vệ Bảo Linh nhìn nàng chằm chằm, nói: “Giang cô nương không sao chứ?”
Giang Diệu sao có thể không nhìn ra Vệ Bảo Linh không phải cố ý, hơn nữa nước trà chỉ văng vào mũi giày cùng làn váy của nàng, cũng không ướt
nhiều lắm, nếu không nhìn kĩ, thật đúng là không nhìn ra được. Nhưng
Giang Diệu lại không thích dáng vẻ đã làm sai mà còn làm ra vẻ như đúng
lí hợp tình của nàng ta. Giang Diệu đứng an tĩnh, thản nhiên nói một câu “Không sao”, liền ngoan ngoãn quay về bên cạnh mẫu thân nhà mình.
Hành động và tác phong đó của Vệ Bảo Linh trong giới vương giả quyền quý này thực sự không phải là bí mật gì, chỉ là Vệ Bảo Linh tương lai sẽ
tiến cung, làm sủng phi bên cạnh Hoàng thượng, bọn họ nào dám đắc tội
Cho nên khi cô nương nhà nào bị Vệ Bảo Linh khi dễ, cũng chỉ có thể đành nén giận. Hôm nay là đại hôn của Cảnh Huệ Đế, Vệ Bảo Linh đương nhiên
tức cành hông, đã vậy vừa rồi Trang thái phi lại còn thích tiểu thư của
Trấn Quốc công phủ ra mặt như thế, Vệ Bảo Linh tất nhiên sẽ giận chó
đánh mèo nhắm vào Giang Diệu rồi.
Nhìn kĩ hai tiểu cô nương đó cũng xấp xỉ tuổi nhau, một người là được
nuông chiều ngang ngược, hùng hổ doạ người, một người lại tự nhiên hào
phóng, dịu ngoan nhu thuận, vừa nhìn đã biết nên nghiêng về phía người
nào rồi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của các quý nữ, quý phu nhân trong điện khi nhìn Vệ Bảo Linh đều lộ ra vẻ bất mãn, còn đối với Giang tiểu cô nương
vẫn giữ vẻ bình thản không hề hoảng sợ kia lại tăng thêm mấy phần thương tiếc.
Vệ Bảo Linh sao có thể không nhìn ra? Nhất thời trong lòng vô cùng ấm ức, rõ ràng nàng ta cũng không phải cố ý!
Vệ Bảo Linh ngước đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tô thị, nũng nịu nói: “Mẫu thân!”
Tô thị hiểu biết tính tình của khuê nữ nhà mình hơn ai hết, đương nhiên
cũng hiểu được khuê nữ là cố ý, nhất thời cảm thấy có chút mất mặt.
Giang Diệu an tĩnh đứng bên cạnh Kiều thị, hơi cúi đầu, khóe miệng khẽ
cong lên. Đối với loại người giống như Vệ Bảo Linh, tuyệt đối không thể
cứng đối cứng, dù sao cả hai đều là tiểu cô nương, lại không thể giống
như khi còn bé, xắn tay áo lên đánh nàng ta một trận. Nhưng nếu nói về
chuyện giả vờ đáng thương ư, nàng đương nhiên cũng biết làm. Tiểu cô
nương nhu nhược đáng thương bị người ta ức hiếp, tất nhiên mọi người sẽ
đứng về phía nàng, huống chi Vệ Bảo Linh vốn có lỗi trước, hơn nữa với
tác phong thường ngày của nàng ta, lại có ai sẽ tin tưởng nàng ta không
phải là cố tình.
Hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang tức giận đến đỏ ửng của Vệ
Bảo Linh, Giang Diệu cảm thấy hơi đắc ý một cách ngây thơ, nhất thời tâm tình thật tốt.
Ngay cả trưởng công chúa mới vừa bước vào, sau khi nghe nói chuyện này,
cũng không có đi đến bên Vệ Bảo Linh, mà lập tức đi về hướng Giang Diệu, mang nàng đi đổi váy và giày. Giang Diệu cũng không cự tuyệt hảo ý của
nàng, đi theo nàng ấy đến Ngọc Minh cung.
Thay xong xiêm y cùng giày, trưởng công chúa mới nói: “Tính tình của Bảo Linh bị nuông chiều quá sinh hư rồi. Diệu Diệu, chuyện hôm nay, ngươi
đừng để trong lòng.”
Giang Diệu biết trưởng công chúa cũng rất yêu thương vị tiểu biểu muội
này, liền nói: “Trưởng công chúa nói quá lời, ta không để ở trong lòng.”
Trưởng công chúa gật gật đầu, cũng không lên tiếng bênh vực giùm Vệ Bảo
Linh. Dù sao loại chuyện này, cũng không phải một lần hai lần. Nàng nghĩ nghĩ, mới nói: “Hôm nay lời nói của mẫu phi, ngươi đừng để ở trong
lòng, nói với mẹ ngươi là không cần phải lo lắng. Tuy ta thích ngươi,
nhưng cũng không muốn để một cô nương hoạt bát đáng yêu như ngươi bước
vào Hoàng cung như một nhà giam thế này!” Nàng sợ Giang Diệu lo lắng,
lại nói thêm một câu, “Yên tâm, về phía mẫu phi đã có ta.”
Lời nói này, làm Giang Diệu có chút cảm động. Hèn chi Lục Lưu nói với
nàng, sau này nếu Trang thái phi tìm nàng nói chuyện, cần phải kêu
trưởng công chúa theo.
Tiệc mừng tan đi, Giang Diệu theo Kiều thị cùng nhau ra khỏi cung.
Lúc đi ngang qua Ngự hoa viên, Kiều thị ở trước mặt khuê nữ quở trách Vệ Bảo Linh không có giáo dưỡng. Kiều thị tổng cộng có bốn người con,
nhưng cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, làm sao nỡ để con gái cưng
của bà chịu ấm ức? Hôm nay nếu không phải ở trường hợp không đúng, thì
bà làm sao có thể buông tha Vệ Bảo Linh?
Giang Diệu nghe mẫu thân tức giận nói như thế, thầm nở nụ cười. Cảm thấy mẹ nàng thật sự có chút tính trẻ con, hơn ba mươi, tính tình lại chẳng
khác gì một tiểu cô nương như thế, trách không được cha nàng lại thích
bà đến vậy.
Kiều thị đang nói, lại thấy một nam nhân mặc cẩm bào xanh thẫm từ phía
trước đi tới, đợi nhìn kĩ người mới đến lập tức vội vàng hành lễ.
Giang Diệu chậm một nhịp, cũng cúi đầu hành lễ theo.
Lục Lưu mặt không chút thay đổi, nhìn thấy hai mẹ con nàng, cố hết sức
làm cho thái độ của mình ôn hoà một chút, nói: “Phu nhân không cần khách sáo.” Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn nha hoàn mang theo đèn cung đình
bên người Kiều thị, hỏi, “Phu nhân đang muốn ra cung?”
Kiều thị thấy thái độ hắn ôn hòa, không hề bất cận nhân tình như lời đồn đãi, tự nhiên cũng buông lỏng một chút, mỉm cười nói: “Đúng vậy, sắc
trời không còn sớm, phải trở về.”
Lục Lưu nói: “Đúng lúc thật, bản vương cũng thế. Bản vương đang gọi
người mang xe ngựa đậu bên ngoài Ngự hoa viên, nhìn phu nhân hôm nay
cũng mệt rồi, từ nơi này đến cổng hoàng cung còn khá xa, nếu phu nhân
không chê, bản vương cũng thuận đường thay phu nhân đem xe ngựa đậu bên
ngoài luôn.”
Có thể đem xe ngựa đậu bên ngoài Ngự hoa viên, cả Đại Lương này cũng
không có được mấy người. Dù là Vệ phủ, cũng không đủ tư cách. Kiều thị
xác thực có chút mệt mỏi, nếu có thể miễn đi bộ, đương nhiên là không
còn gì tốt hơn. Nhưng bà cũng hiểu được đạo lý vô sự sẽ không ai hiến ân cần (1) - - Không có chuyện gì, Tuyên Vương vì sao lại khách sáo như
thế?
(1) Vô sự sẽ không ai hiến ân cần: Đại loại như là không ai không có mục đích mà lại chạy đến ân cần nịnh nọt.
Kiều thị nghi hoặc khó hiểu, mà Giang Diệu lại chỉ khẽ cúi đầu. Cử chỉ
như thế, nhìn bề ngoài chính là cô nương gia xấu hổ không dám nhìn thẳng ngoại nam, một hành động bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng
nếu nhìn kĩ, vẫn có thể nhìn thấy bả vai của tiểu cô nương hơi run rẩy.
Giang Diệu cực kì vui vẻ, cố gắng nín cười. Có thể là Lục Lưu chưa bao
giờ quan tâm ân cần như thế này với ai, hôm nay sợ là lần đầu tiên. Hành động đó, làm sao giống như một Vương gia, rõ ràng là một tiểu tử ngốc
miệng còn hôi sữa. Ngây ngô muốn lấy lòng nhạc mẫu đại nhân.
Lục Lưu đúng là lần đầu tiên mới làm thế này, lại bị tiểu cô nương không ngừng cười nhạo, bên tai có chút nóng, nhưng lúc này hắn đúng là không
thể làm gì nàng.
Hắn hướng sang Kiều thị nói: “Trưởng công chúa thường xuyên nhắc tới
Giang tiểu thư trước mặt bản vương, mấy ngày nay rất cảm kích Giang tiểu thư làm bạn. Phu nhân có thể dạy ra một nữ nhi khôn khéo thông tuệ như
thế, đúng là làm người bội phục. Hôm nay phu nhân coi như cho bản vương
chút thể diện, thay trưởng công chúa cảm tạ phu nhân, có được không?”
Đánh rắn nên chọn ngay điểm yếu, vừa nghe Tuyên Vương khen khuê nữ của
bà, mắt Kiều thị lập tức sáng lên, nếu có đuôi chắc cũng cong ve vẫy.
Mặt bà vui vẻ không thôi, bỗng nhiên hiểu ra - - thì ra là nể mặt của
trưởng công chúa.
Vậy thì còn do dự cái gì? Kiều thị vội vàng gật đầu nói: “Vậy thì cám ơn Vương gia.”
Lục Lưu nói: “Phu nhân không cần phải khách sáo.” Hắn đối đãi với Kiều
thị giống như kính trọng trưởng bối, sau đó ra lệnh cho Lục Hà đem xe
ngựa mang vào.
Xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ đang đậu ở một khoảng trống bên ngoài Ngự hoa viên, Lục Lưu nhìn theo hai người lên xe ngựa. Giang Diệu lên xe
thì mới quay đầu hướng về phía hắn cười cười, dường như rất vừa lòng với hành động này của hắn, sau đó cúi đầu đi vào, vui vẻ ngồi vào bên cạnh
mẫu thân.
Phía bên này, Vệ Bảo Linh đi trên con đường nhỏ trải đầy đá vụn, đang
hướng Tô thị ấm ức oán trách chuyện hôm nay, đợi khi nghe được tiếng
bánh xe ngựa lộc cộc vang lên, mới nhịn không được ngẩng đầu nhìn, nhất
thời ánh mắt híp lại.
Nha hoàn Tỳ Bà bên cạnh đưa mắt sang nhìn thử, nói: “Giống như... Là xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ.”
Trấn Quốc Công phủ.
Vệ Bảo Linh tức giận đến mức đỏ cả mắt. Mỗi khi nàng rời cung, đều phải
đi bộ đến tận cửa cung mới có thể lên xe ngựa, dựa vào cái gì mà xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ lại có thể chạy đến bên ngoài Ngự hoa viên chứ?
Nhưng Vệ Bảo Linh cũng biết, nếu không có chỗ dựa vững chắc, thị vệ
trong cung tuyệt đối sẽ không để xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ chạy
vào.
Tô thị cũng là người hiểu chuyện, nghĩ đến hành động lỗ mãng hôm nay của con gái bà, lập tức nhắc nhở: “Con thấy chưa, sau này nếu gặp phải vị
Giang tiểu thư đó, con nên khách khí một chút.”
Trên xe ngựa, Kiều thị nhấc tay vén mành xe ngựa lên, nhìn trên con
đường mòn cách đó không xa, các vị khách đang lục tục ra về, đều là
những người đi dự tiệc hôm nay. Mà lúc này bà và con gái lại đang thoải
mái dễ chịu ngồi trên xe ngựa.
Lúc Kiều thị còn trẻ, vẫn có chút ham hư vinh, nhưng đều là chuyện hợp
tình hợp lí, nay được đối đãi đặc biệt như thế, đối với bà mà nói vẫn là cực hưởng thụ.
Trên gương mặt đẹp như hoa của bà nhuộm đẫm ý cười, tâm tình nhất thời
tốt lên không ít, xoay đầu sang nhìn thấy nam tử cao lớn kia vững chắc
như tùng bách, ngọc thụ lâm phong, thanh cao nhã nhặn, lại nghiêng đầu
thở dài với khuê nữ của bà: “Mẫu thân quả thực không nhìn lầm thiếu niên này. Tuyên Vương cũng không phải tầm thường.”
Với thân phận như thế, còn có thể đối với một phụ nhân như bà kính trọng có thừa, đúng là hiếm có.
Giang Diệu biết hành động ân cần hôm nay của Lục Lưu xem như đáng giá,
nhưng khi nhìn thấy mẫu thân của mình khen ngợi Lục Lưu không ngừng,
giống như trên trời có, dưới đất lại không, cảm thấy rất muốn hỏi một
câu: Người thiếu niên tốt như thế, làm con rể của mẫu thân được không?