Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 111: Chương 111: Chương 91




Kiều Thị nói: “ Tuyên Vương đến, không phải có Quốc công gia sao? Bọn họ đàm luận chính sự, ta tới đó làm gì.”

Hứa ma ma lại nói: “Hôm nay cũng không phải một mình Tuyên Vương đến đây, mà cùng đến với Mục lão thái thái.”

Mục lão thái thái tới?

Kiều Thị ngẩn ngơ một lúc, hỏi: “Chính là Mục lão thái thái của Phụng Quốc Công phủ tới?” Thấy Hứa ma ma gật đầu, Kiều Thị lúc này mới vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nói, “Sao lại mời lão nhân gia đến nới này?”

Kiều Thị trong lúc nhất thời nghĩ mãi cũng không ra, nên quay sang nói với Giang Diệu: “Mẫu thân đi ra ngoài tiếp khách, con chờ một lúc nữa.” Kiều Thị đi vội vàng, nên tất nhiên không nhìn thấy khuôn mặt của con gái bà cũng đang sững sờ.

Giang Diệu một hồi lâu mới kịp hồi hồn, theo bản năng nắm chặt hai tay, mi mắt lẳng lặng nhìn xuống, cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Nhớ lại lời hôm qua Lục Lưu nói cùng nàng, hôm nay hắn sẽ tặng nàng một lễ vật, có lẽ là chuyện này. Giang Diệu cong cong vành môi, thầm nghĩ: Đúng là không biết xấu hổ mà, định đem bản thân tặng cho nàng sao?

Nếu nói lúc trước Giang Diệu còn có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy thái độ hôm qua của Chu thị, nàng lập tức không còn gì để do dự nữa. Mục lão thái thái cùng lão vương phi của Tuyên Vương phủ là tỷ muội, hôm nay Lục Lưu lại cùng Mục lão thái thái tới phủ Trấn Quốc Công này, mục đích đã cực rõ ràng .

Giang Diệu rất lo lắng . Cha mẹ nàng cũng không phải loại người sợ hãi quyền lực, dù Lục Lưu đến cầu thân, nếu không hài lòng, vẫn từ chối như thường. Theo ý lúc trước của cha mẹ nàng, sẽ không gả nàng cho một người như Lục Lưu.

Càng nghĩ, hàng mày nhỏ của Giang Diệu càng cau lại mấy phần. Người này cũng không nhắc trước với nàng,nnếu sớm nói,nàng cũng sẽ có chuẩn bị tốt,bcùng Lục Lưu trong ứng ngoài hợp.

Trong phong khách phủ Trấn Quốc Công, ngồi ở vị trí chủ vị là Mục lão thái thái, tóc hoa râm, mặt mày từ ái, mặc một bộ y phục bằng lụa đỏ thêu ngũ vân vờn hoa, trên trán của bà mang một sợi dây hoa mẫu đơn bằng vàng, toàn thân đều toát lên vẻ quý phái khí thế.

Ngay cả lão thái thái của phủ Trấn Quốc Công ở trước mặt Mục lão thái thái cũng có vẻ không phóng khoáng bằng .

Mười mấy năm qua, Mục lão thái thái chỉ một lòng lễ Phật, cực kỳ hiếm tiếp khách, nói chi lại chủ động tới cửa như hôm nay.

Hai vị lão thái thái ngồi ở vị trí đầu, Giang Chính Mậu ngồi dưới tay lão thái thái. Giang Chính Mậu nhìn Mục lão thái thái đang cùng mẫu thân mình nói chuyện, không nhịn được lại liếc nhìn Tuyên Vương đứng bên người Mục lão thái. Thấy vị Tuyên Vương này tuổi còn trẻ, hôm nay mặc một thân cẩm màu xanh sẫm, thêu hoa văn, đai lưng khảm ngọc, chân mang giày bằng gấm vân cẩm màu đen thêu chỉ vàng. Kim quan rực rỡ, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã giống như được khắc ra từ ngọc.

Nhưng cách ăn vận này cũng quá mức long trọng, hôm nay phủ Trấn Quốc Công bọn họ cũng đâu có làm hỉ sự. Lại nhìn sang Mục lão thái thái, lông mày Giang Chính Mậu càng cau lại mấy phần. Khi nghe Mục lão thái nói rõ ràng mục đích đến của mình, Giang Chính Mậu mới kinh ngạc không ngớt, ngơ ngác nói: “Ý của lão phu nhân là...”

Mục lão thái thái cười thật tươi, liếc mắt nhìn Lục Lưu bên cạnh, nói:“Đứa nhỏ này là ta nhìn nó lớn lên, muội muội ta trước khi đi, đã cố ý dặn dò ta rằng, sau này chuyện đại sự cả đời của đứa bé này, nhờ ta quan tâm giúp đỡ nó một chút. Quốc công gia nhìn xem, cái khác thì không nói, đứa bé này dáng dấp dung mạo rất tuấn tú, nhân phẩm cũng tốt... Cùng làm quan trong triều, chắc trong lòng Quốc công gia cũng biết, nó cũng là người có thể đảm đương trách nhiệm lớn.” Nói xong , Mục lão thái thái liếc mắt ra hiệu cho Lục Lưu, Lục Lưu hiểu ý, xoải bước đi tới trước mặt Giang Chính Mậu.

Giang Chính Mậu theo bản năng muốn hành lễ, lại thấy nam tử trước mắt hai tay cung kính trình lên một tờ giấy vàng, nghe hắn ôn hòa nói: “Quốc công gia không cần đa lễ.”

Giang Chính Mậu hai tay tiếp nhận tờ giấy vàng viết ngày sinh tháng đẻ, nhất thời cảm thấy đầu có chút choáng váng, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.

Chuyện này...

Ông nhìn lướt qua, ngước mắt, thấy lão thái thái liếc mắt nhìn về phía mình, trong ánh mắt có ý dò hỏi. Rốt cuộc là chuyện đại sự cả đời của khuê nữ, Giang Chính Mậu làm cha, đương nhiên có quyền lên tiếng, ông nói: “Tiểu nữ tuổi còn quá nhỏ, cứ xem như đã định thân, nhưng nếu muốn thành thân, sợ là phải đợi thêm mấy năm.”

Mà Tuyên Vương đã hai mươi, việc hôn nhân này cũng không thể kéo dài nữa, theo lý thuyết thì cô nương mười lăm, mười sáu tuổi mới thích hợp nhất.

Mục lão thái thái lại nói: “Giang tiểu cô nương năm nay đã mười ba tuổi, năm nay định thân, chờ sang năm cập kê , là có thể thành thân . Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.”

Nhưng Giang Chính Mậu dự định giữ khuê nữ đến mười sáu tuổi mới gả, chưa từng nghĩ tới vừa cập kê liền để khuê nữ kết hôn. Lời Mục lão thái thái nói cũng không sai, ông cũng không có cách nào phản bác. Giang Chính Mậu cười nói: “Lão phu nhân cũng rõ, cô nương của quý phủ chúng tôi từ nhỏ đã quen được nuông chiều rồi, sợ là... Sợ là không đảm đương nổi vị trí chủ mẫu.”

Mục lão thái tháu lại nói: “Quốc công gia cũng biết Tuyên Vương phủ là do ai đang làm chủ, Giang tiểu cô nương nếu gả qua đó, đương nhiên mọi người đều sẽ theo ý nàng, một chút cũng không làm cô bé con chịu thiệt. Còn vị trí Vương phi, ta lại nghe nói Giang tiểu cô nương thông tuệ cơ linh, có một số việc vừa học sẽ biết, nếu ngại vất vả, đứa nhỏ này ta cũng đau lòng, thành thân xong, Giang tiểu cô nương nếu muốn quản gia thì quản gia, còn nếu không muốn quản thì để hạ nhân đi làm, mọi việc đều thuận theo ý nàng ấy.”

Nhất thời Giang Chính Mậu cũng không biết phải nên nói thế nào.

Mục lão thái thái là một người thông minh, lập nói: “Đương nhiên, ta cũng hiểu rõ tâm tình của cha mẹ khi sắp gả nữ nhi, việc hôn nhân đại sự không thể qua loa. Hôm nay ta mang theo đứa nhỏ này đến đây, cũng không mong sẽ có thể cầu được con dâu ngay lập tức , Quốc công gia cần thời gian suy nghĩ, thương lượng qua với phu nhân, cũng là chuyện đương nhiên.”

Giang Chính Mậu nói: “Đúng thế, phải suy nghĩ thêm.”

Sau đó Mục lão thái thái lại quay sang nói chuyện với lão thái thái. Kể đứa nhỏ Lục Lưu này hiểu chuyện thế nào, tính cách tốt ra sao.

Mục lão thái cười cười nói: “... Việc kia cứ như vậy đi. Quốc công gia cứ cân nhắc thật kỹ, lần sau ta sẽ đến nghe ý kiến của Quốc công gia.” Nói xong liền đứng dậy, Lục Lưu bên cạnh vội hướng về lão thái thái cùng Giang Chính Mậu gật đầu, sau đó đỡ Mục lão thái thái đi ra ngoài.

Đi tới bên ngoài, Mục lão thái thái nhìn sắc mặt Lục Lưu, không nhịn được cười nói: “Con đó, bình thường không phải rất bình tĩnh sao? Sao hôm nay lại nôn nóng đến thế?”

Lục Lưu nhàn nhạt nói: “Lần tới lại phải nhờ di bà bà tiếp tục đến đây một chuyến .”

Nhìn đứa nhỏ này, Mục lão thái liền nhớ đến muội muội của bà, nếu muội muội bà vẫn còn, biết Tôn nhi rốt cục có ý muốn cưới vợ, có lẽ sẽ vui đến nhường nào. Mục lão thái được đỡ lên xe ngựa, nói: “Việc hôn nhân của con, ta tất nhiên sẽ giúp. Chờ nửa tháng sau, ta sẽ cùng con đến đây thêm lần nữa.”

Lục Lưu rũ mắt xuống, đắn đo một lúc rồi mới nói: “Mười ngày sau đi.”

Mục lão thái thái bật cười thành tiếng, nói: “Con thật là... Được, cứ theo ý con nói, mười ngày sau”

Lông mày Lục Lưu lập tức giãn ra.



Lúc Kiều Thị đến phòng khách, biết được Mục lão thái thái cùng Tuyên Vương đã rời đi , thấy sắc mặt phu quân mình và lão thái thái đều nghiêm nghị, không nhịn được lo lắng nói: “Quốc công gia, hôm nay Tuyên Vương cùng Mục lão thái thái đến là vì chuyện gì?” Sau khi nghe Giang Chính Mậu kể lại đầu đuôi sự việc, nhận lấy tờ giấy có ghi ngày sinh tháng đẻ từ tay ông, bà giật mình, một lúc sau mới như kịp hiểu, “Hèn chi ...”

Hèn chi vào hôm Đế hậu đại hôn, Tuyên Vương lấy lòng Kiều Thị như vậy.

Hèn chi hôm qua trưởng tử kết hôn, Tuyên Vương không chỉ đến dự tiệc, thái độ thân mật, lại còn ngồi ở bên cạnh con thứ ba, còn đưa một phần đại lễ cực kì quý trọng.

Thì ra là sớm có dự mưu!

Gân xanh trên trán Giang Chính Mậu giật giật không ngừng, nhìn vào ánh mắt của lão thái thái, liền động viên nói: “Mẫu thân yên tâm, chuyện này nhi tử sẽ xử lý thích đáng.” Sau khi trấn an được lão thái thái liền sai người đưa bà về Thượng Ân đường.

Kiều Thị suy nghĩ một chút, nói: “Việc kia quốc công gia trả lời ra sao?”

Giang Chính Mậu nói: “Mục lão thái thái đúng là người hiền lành, đã đồng ý cho chúng ta thêm chút thời gian suy nghĩ. Nhưng về phía Tuyên Vương ——” Giang Chính Mậu làm sao cũng nghĩ không thông, vì sao Tuyên Vương lại đột nhiên coi trọng khuê nữ của ông. Ông nhìn thê tử, hỏi, “Tuyên Vương từng gặp Diệu Diệu của chúng ta khi nào thế?”

Kiều Thị nhất thời hiểu rõ ý của phu quân mình, nói: “Chuyện này, để thiếp thân đến hỏi thử xem.”

Giang Chính Mậu cũng biết, chuyện này nhất định phải báo với khuê nữ, liền nói: “Vậy cũng được, nàng đến hỏi con bé thử xem.”

Kiều Thị vội vàng quay lại Cẩm Tú viên, đi vào, liền thấy bên trong khuê nữ yên tĩnh ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ, đang cúi đầu thêu thùa. Lúc trước người tới cửa cầu thân không phải là không có, nhưng Kiều Thị lại không có cảm giác mãnh liệt như ngày hôm nay. Cứ luôn cảm thấy, bé gái nho nhò gầy teo trong tã lót chớp mắt một cái đã đến tuổi phải lập gia đình. Bà đi qua ngồi xuống, hỏi: “Hôm nay Mục lão thái thái cùng Tuyên Vương đến để làm gì, con biết không?”

Trong lòng Giang Diệu tuy đã rõ nhưng cũng không dám nói thẳng, chỉ ngước mắt nhìn mẫu thân mình, hé môi nói: “Mẫu thân...”

Kiều Thị nói thẳng đáp án: “Là đến cầu thân. Vì con.”

Dù sao cũng là cô nương gia, nói đến chuyện cầu hôn, gò má Giang Diệu nhất thời đỏ ửng, nhưng nàng cũng không thẹn thùng đến mức nói không ra lời, chỉ hỏi : “Vậy cha nói thế nào?”

Nếu lúc trước chỉ là có chút hoài nghi, thì đến hiện tại Kiều Thị đã rõ ràng , bà đưa tay véo nhẹ khuôn mặt nhỏ mềm mềm của khuê nữ, nói: “Con lén lút gặp qua Tuyên Vương lúc nào thế?”

Mặc dù đúng là nàng có lén lút gặp Lục Lưu, nhưng nói trắng ra như thế, vẫn thẹn thùng không thopi. Giang Diệu nũng nịu gọi một tiếng “Mẫu thân”, sau đó mới nói: “Chỉ là... Chỉ là tình cờ gặp qua vài lần thôi.”

Kiều Thị nói: “Vậy con hãy thành thật nói cho mẹ biết, con vừa ý Tuyên Vương?”

Mẫu thân nàng xưa nay nói thẳng, Giang Diệu cũng không cảm thấy kinh ngạc , nàng không nghĩ nhiều, liền nói: “Lục Lưu hắn... Hắn rất tốt.”

Nhìn đi, đã trực tiếp gọi tên luôn rồi . Lúc này Kiều Thị cũng không có thời gian để sửa lại cách gọi đúng mực cho nàng, nghĩ lại , lúc trước là bà đã hiểu nhầm, con gái bà đối với Hoắc Nghiễn không phải là yêu thương. Vì thế, tâm trạng của Kiều Thị cũng thở phào nhẹ nhõm. Lại nói trước kia bà thực sự rất thưởng thức Tuyên Vương. Người ta hay nói đại công tử của Bình Tân Hầu phủ nhân phẩm hình dạng là xuất sắc nhất ở Vọng Thành, nhưng đứng bên cạnh Tuyên Vương, khó tránh khỏi sẽ thua kém khá xa.

Thấy mày liễu của mẫu thân cau lại, Giang Diệu sợ bà không đồng ý, trong nhà này, chỉ cần mẫu thân nàng gật đầu, cha nàng cùng các ca ca gật đầu cũng là chuyện sớm hay muộn, việc gì cũng thế. Đôi mắt to của nàng chuyển động, nói: “Mẫu thân, hôn sự của Tam ca lần trước, chính là Lục Lưu giúp đỡ.”

Kiều Thị mặc dù có chút bất ngờ, nhưng nghe được cái này, cũng không kinh ngạc giống như lúc nghe Tuyên Vương tới cầu thân. Bà nói: “Con đi tìm hắn ?”

Giang Diệu vội vàng lắc đầu, nói: “Nữ nhi không có. Là hắn thấy chúng ta bị khó dễ,nên mới chủ động tìm hoàng thượng. Mẫu thân, nữ nhi biết đúng mực.”

Kiều Thị cũng tin nhân phẩm của Tuyên Vương, khuê nữ của bà tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng là một đứa bé thông tuệ, sẽ không làm ra việc hồ đồ. Chỉ là bây giờ, thấy khuê nữ chủ động lên tiếng nói giúp Tuyên Vương, ý của Diệu Diệu, bà cũng không cần hỏi nhiều nữa . Kiều Thị suy nghĩ một phen, nói: “Chuyện này, để mẫu thân suy nghĩ một chút.”

Giang Diệu ngoan ngoãn nói: “Nữ nhi nghe mẫu thân.”

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Kiều Thị sao lại không biết, hiện tại khuê nữ biểu hiện càng ngoan ngoãn, là biết nàng đã đồng ý hôn sự này. Chỉ là thân phận của đối phương quá đặc thù, việc hôn nhân này thật sự không thể qua loa. Kiều Thị lại cùng khuê nữ nói chuyện một lúc, đến lúc dùng cơm trưa, cả nhà mới ngồi cùng ở trên bàn cơm.

Hôm nay Tuyên Vương tới cửa cầu thân, không ai không biết chuyện, trong một buổi sáng, đã truyền khắp Vọng Thành. Lúc Giang Thừa Ngạn ở sân cưỡi ngựa, nghe bằng hữu thân thiết đến vỗ vai chúc mừng y 'Có em rể là Vương gia' cũng có chút hồ đồ.

Lúc dùng cơm trưa, Giang Thừa Ngạn mới căm giận nói: “Diệu Diệu của chúng ta không thể gả cho tên đó, ta không đồng ý!” Giang Thừa Ngạn vốn đối với Lục Lưu không có cảm tình gì, hôm qua thấy hắn không hề có chút cao ngạo nào của một Vương gia, hào phóng sảng khoái nói chuyện với y, đã làm y sinh ra ý nghĩ muốn kết giao bằng hữu.

Nhưng nhìn đi, hôm qua vừa mới lấy lòng hắn, hôm nay lập tức lại để lộ ra đuôi cáo.

Giang Thừa Ngạn nói, “Con đã nói mà, tự dưng lại đến lấy lòng, không phải gian trá thì cũng muốn trộm cướp cái gì đó. Thấy chưa, con nói đúng quá mà.”

Lão nhị Giang Thừa Hứa tuy không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng đạm mạc, vẫn cho thấy rõ lập trường của mình.

Lão đại Giang Thừa Nhượng, thành thân xong cũng thận trọng hơn, không nói thêm gì, thấy thê tử mới cưới bên cạnh có chút câu nệ, liền tự gắp một miếng chân giò hun khói đặt vào đĩa nhỏ trước mặt thê tử. Tống Loan yên tĩnh dùng cơm, thấy phu quân săn sóc, lỗ tai nóng lên, nhìn về phía y khẽ mỉm cười.

Giang Thừa Nhượng tâm tình sung sướng, lại nhìn muội muội, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội gần như đều vùi vào trong bát cơm.

Giang Thừa Ngạn lải nhải. Giang Chính Mậu lạnh lùng nói: “Ăn không nói, ngủ không nói, mau mau ăn cơm.”

Giang Thừa Ngạn bất mãn “Ồ” vài tiếng, lúc này mới cúi đầu ăn cơm.

Dùng xong cơm trưa, Giang Diệu cũng không lập tức trở về Cẩm Tú Viện, mà ở trong chòi nghỉ mát bên cạnh ao hoa sen đứng một lúc. Thấy hoa sen mịn màng xinh đẹp, lá sen xanh như một chiếc mâm bằng ngọc, làm nàng nhớ đến cảnh tượng cùng Lục Lưu chơi thuyền trên hồ buổi tối hôm ấy.

”Diệu Diệu.”

Nghe phía sau có người gọi tên của nàng, Giang Diệu quay đầu, nhìn người đến chính là Tống Loan, bèn nói: “Đại tẩu.”

Tống Loan gật gù, đứng bên cạnh cô em chồng, nói: “Diệu Diệu đừng vì việc hôn nhân mà lo lắng, cha mẹ tất nhiên muốn thứ tốt nhất cho muội. Còn Nhị đệ, Tam đệ, từ nhỏ đã vô cùng bảo vệ muội, sợ là bất kỳ người nào tới cầu thân, đều có thể chỉ ra một đống lớn sai phạm.”

Đúng vậy. Lúc trước cũng có mấy gia đình đến cầu thân, trực tiếp bị ba ca ca nàng quở trách không đáng giá một đồng, nói ra một hồi toàn là đám dưa vẹo táo nứt.

Tống Loan lại nói: “Muội yên tâm, nói cho cùng, tâm ý của muội mới là quan trọng nhất.”

Giang Diệu nhìn đại tẩu ôn nhu hiền lành trước mắt, cũng cảm thấy mình đã lo xa rồi. Cha mẹ nàng cùng các ca ca, đương nhiên muốn gả nàng cho vị phu quân mà nàng vừa ý. Nàng vừa ý Lục Lưu, nếu sau này nàng cùng Lục Lưu định thân, sợ là nhóm ca ca của nàng nhìn Lục Lưu cũng không hợp mắt. Giang Diệu khẽ mỉm cười, nói: “Đa tạ đại tẩu.”



Mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà từ cửa sổ chênh chếch chiếu vào thư phòng. Lục Lưu ngồi trước án thư, nhìn đống tấu chương chồng chất. Hôm nay đã đến giữa trưa mà hắn chưa xem được một nửa so với ngày thường.

Lục Hà đứng bên ngoài, cũng hiểu được việc hôm nay Vương gia đến phủ Trấn Quốc Công phủ cầu thân gặp phải trắc trở. Y đang định bưng trà đi vào, nhìn thấy gã sai vặt của Ngọc Bàn Viện vội vàng chạy tới, lại gần ghé vào lỗ tai hắn nói một lúc. Lục Hà vừa nghe, nhất thời vui mừng, nói: “Là thật chứ?”

Gã sai vặt gật đầu nói: “Ở ngay cửa sau.”

Lục Hà muốn đi vào bẩm báo Vương gia, nhưng nghĩ tới điều gì, bước chân dừng lại, trực tiếp đi tới phía cửa sau.

Lục Lưu ngừng động tác trên tay, cúi đầu uống một hớp trà, cảm thấy nước trà có chút nguội, muốn gọi Lục Hà ở cửa, lại nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới. Lục Lưu là người tập võ, vừa nghe tiếng bước chân này liền biết là nữ tử. Hắn ngẩng đầu, nhìn người chậm rãi đi vào, là tiểu cô nương được bao bọc chặt chẽ trong chiếc áo choàng bằng gấm màu xanh đen thêu hoa hải đường.

Lúc này mới đứng dậy bước nhanh đến, tới trước mặt nàng, cất giọng ôn hòa nói: “Sao nàng lại đến đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.