Thích thị cùng Kiều thị đi ở phía trước, còn Tạ Nhân theo sau cùng nhóm nha hoàn.
Từ rất xa nhìn đến sân viên của Cẩm Tú viện đã thấy hai tiểu cô nương
đang chơi đá cầu. Tuổi Giang Diệu nhỏ hơn Tiết Kim Nguyệt nên so về vóc
dáng hay chiều cao cũng đều không bằng, nhưng lúc này nàng lại đá cầu
trông rất có dáng, tiểu nữ oa toét miệng cười vui vẻ để hở cái răng rửa
vừa bị gãy, hai gò má cũng vì vận động mà trở nên đỏ ửng. Mục đích của
Thích thị hôm nay đến đây mặc dù là muốn hả giân, nhưng tấm lòng quý mến chất nữ của nàng là thật tình nền nhìn thấy cháu gái đáng yêu hoạt bát
lại không kiềm được sự yêu thương.
Thích thị vào cửa Trấn Quốc Công phủ đã được mười năm. Nàng đã thấy qua
bộ dáng Giang Diệu lúc mới sinh, nhỏ nhỏ mềm mềm, dễ thương không thể tả được, Kiều thị là một mỹ nhân nên sinh khuê nữ dĩ nhiên cũng sẽ là một
đứa bé phấn điêu ngọc mài. Nhưng thật không may lúc Giang Diệu mới sinh
ra thì đã có bệnh trong người nên khó tránh khỏi việc sẽ mất đi một vài
nét linh hoạt nghịch ngợm vốn có của một tiểu hài tử.
Thích thị cười cười, nhìn Kiều thị nói: “ Diệu Diệu càng lớn càng khỏe mạnh, đại tẩu nhỉ?”.
Nghe người khác nhắc đến con gái bảo bối, Kiều thị không khỏi nở nụ cười yêu thương. Nàng gật đầu: “ Tẩu cũng không mong gì hơn, chỉ mong Diệu
Diệu có thể khỏe mạnh là đủ rồi”.
Giang Diệu đang chơi đùa thì thấy mẫu thân đi đến, đôi chân ngắn ngủn
nhanh chóng chạy đến, sà vào lòng Kiều thị, ngọt ngào gọi: “ Nương”. Sau đó lại lộ cái đầu nhỏ nhìn đến Thích thị đang đứng bên cạnh, đôi con
ngươi trong veo lấp lánh, cũng thưa một tiếng “ Tam thẩm thẩm”. Âm thanh vừa mềm mại vừa nhu hòa, khiến người nghe cảm thấy tâm tình như muốn
hòa tan trong mật đường.
Thích thị cúi đầu nhìn khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn. Giang Diệu mập lên một chút thật sự rất đáng yêu.
Tiết Kim Nguyệt thấy Kiều thị và Thích thị đến thì cũng chạy đến cúi
người hành lễ, tuy rằng bị thiếu mất hai cái răng cửa nhưng vẫn không
ảnh hưởng chút nào đến sự ngây thơ hoạt bát của tiểu cô nương. Tiết Kim
Nguyệt mặc một bộ váy áo màu xanh lam, chính giữa mi tâm còn chấm một
nốt son màu đỏ, nàng thấy Tạ Nhân cũng đi theo phía sau Thích thị, khuôn mặt nhỏ luôn giả vờ dịu dàng điềm đạm, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ cứ như
vừa mới khóc xong. Tiết Kim Nguyệt vốn dĩ đã không thích Tạ Nhân, lại
đúng vào lúc này nhìn thấy nàng ta mang một bộ quần áo màu sắc giống y
như mình thì liền cau mày bực bội.
Cả đoàn người cùng đi vào tiền sảnh Cẩm tú viện, Kiều thị bế Giang Diệu
ngổi trên nhuyễn tháp có bọc đệm thêu hình hoa lê cùng ngọc lưu ly tươi
sáng. Còn Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Kiều thị, hai chân
ngắn khẽ đong đưa, vui vẻ ăn trái cây cùng điểm tâm đã cắt sẵn đặt trên
bàn nhỏ.
Thích thị nhìn Giang Diệu, mỉm cười hỏi: “ Diệu Diệu, hôm nay tam thẩm
thẩm có chuyện muốn hỏi con, Diệu Diệu phải đáp ứng tam thẩm, phải thật
thà trả lời, có được không nào?”.
Thích thị là một nữ nhân xinh đẹp nên lúc cười rộ lên thì mỹ quang bắn
ra bốn phía, Giang Diệu cũng rất yêu thích vị thẩm thẩm này, mặc dù tính khí có hơi nóng nhưng lại rất quan tâm đến nàng. Nghe Thích thị nói như vậy thì Giang Diệu liền gật đầu, mỉm cười đồng ý: “ Vâng ạ!”.
Tạ Nhân đang đứng trước mặt mấy người bọn họ, khuôn mặt vẫn trắng bệch
như tờ giấy, đôi mắt không khỏi tha thiết mong chờ nhìn Giang Diệu.
Nhưng Giang Diệu lại cố tình nhìn thẳng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Tạ Nhân.
Tạ Nhân vô cùng sốt ruột, nhưng lại không thể nói được gì, chỉ có thể
ngóng chờ…ngóng chờ Giang Diệu đủ thông minh cùng lương thiện để cứu
giúp nàng. Tạ Nhân nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi, cực kì
căng thẳng, trong lòng cũng đã rất hối hận, đáng lẽ phải đem vòng tay
giấu kĩ không để Thích thị thấy được. ( Con này đúng mặt dày, ta cứ
tưởng nó hối hận vì đã ăn cắp chứ, ai ngờ…).
Thích thị đem vòng tay được cất trong ống tay áo ra, hỏi Giang Diệu: “
Tam thẩm lấy cái vòng này từ chỗ của nha đầu kia, Diệu Diệu có biết cái
vòng này không?”.
Giang Diệu nhìn chiếc vòng tay mạ vàng được chạm khắc hình sóng nước lăn tăn, liền ngây ngẩn.
Dò tìm trong kí ức, Giang Diệu liền nhớ ra cái vòng tay này, nàng cũng
đã từng đeo nó một vài lần, dĩ nhiên nhìn một cái liền nhận ra nó. Hơn
nữa nàng còn nhớ rất rõ, lúc đó nàng và Tạ Nhân vẫn còn có giao hảo với
nhau, Tạ Nhân cũng rất thích cái vòng này, nhưng Tạ Nhân lại cố chấp tỏ
ra mình là một người tâm cao khí ngạo.
Tuy rằng lúc còn thân thiết với nhau Giang Diệu cũng muốn tặng nàng ta
một vài món trang sức cùng xiêm y nhưng mỗi lần như thế thì Tạ Nhân lại
liên tục từ chối. Khi đó, trong lòng nàng cũng nhìn Tạ Nhân với một con
mắt khác, cứ tưởng Tạ Nhân là một người không yêu những thứ quý giá,
ngày hôm đó nhìn thấy Tạ Nhân cứ mãi ngắm nhìn cái vòng, nàng cũng muốn
tặng nó cho Tạ Nhân, dù sao cũng chỉ là một cái vòng đeo tay mà thôi,
không ngờ rặng Tạ Nhân lại chê nó không phù hợp tuổi của mình, chỉ hợp
cho mấy người lớn tuổi. Sau này, không thấy vòng tay đâu nữa, Ngọc Trác
sốt ruột đi tìm, dù sao chủ nhân là một tiểu nữ oa sáu tuổi, nếu đồ
trang sức bị mất cắp thì người bị hiềm nghi đầu tiên chính là nha hoàn
thiếp thân. Giang Diệu dĩ nhiên sẽ tin tưởng nhân phẩm của Ngọc Trác, mà lúc đó trong đầu nàng cũng đã suy đoán, mặc dù có nghi ngờ Tạ Nhân
nhưng lại nhanh chóng phủ nhận, nghĩ rằng một người như Tạ Nhân sẽ không làm những chuyện trộm cướp bỉ ổi như thế. Nếu như làm lớn chuyện này,
cứ coi như là do Tạ Nhân làm ra thì một chiếc vòng nhỏ bé sẽ hủy hoại
mất thanh danh của một cô nương, nên Giang Diệu mới ậm ừ cho qua không
nhắc đến nữa.
Chuyện cũng không đến mức lớn lắm, chỉ có một cái vòng tay, nàng muốn bao nhiêu lại không có?
Giang Diệu không để cho Ngọc Trác đi thưa với mẫu thân, vì vậy chuyện cái vòng cũng nhanh chóng chìm vào lãng quên.
Ở kiếp trước, nàng chính là một người thiện lương như vậy, nhưng đến
cuối cùng lại không biết, người mà nàng cố ý che chở lại ở phía sau câu
dẫn vị hôn phu chưa cưới, lại còn nhẫn tâm giết chết nàng. Một Tạ Nhân
lòng dạ độc ác cùng giả dối như vậy, bảo sao Giang Diệu không hận, đừng
nói đến ánh mắt mong chờ của Tạ Nhân bây giờ, kiếp này Gang Diệu sẽ trả
lại hết cho nàng ta cả vốn lẫn lãi.
Sống lại một lần nữa, chuyện này cũng xảy ra y như vậy, nhưng kết quả chắc chắn sẽ khác đi.
Giang Diệu ngước mắt, thấy Tạ Nhân đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt cứ
như là đã trút được nỗi lo lắng. Giang Diệu lại khép mi, nàng nhớ đến
kiếp trước, lúc bị ngã trên nền đất lạnh như băng, thân thể vô cùng khó
chịu,mà lúc đó, nàng cũng nhìn Tạ Nhân cùng Lục Hành Chu bằng ánh mắt
như vậy, mong muốn bọn họ đen bình ngọc đựng thuốc đưa cho nàng.
Giang Diệu cười giễu, nghiêng đầu nhỏ nhìn Thích thị, âm thanh non nớt
vang lên: “ Hóa ra là do Tạ tỷ tỷ lấy đi, hèn gì bấy lâu nay con không
thấy nó nữa. Nhưng hình như tỷ ấy không có nói cho con biết”.
Âm thanh tiểu nữ oa mềm mại ngọt ngào, khuôn mặt ngây thơ không lộ một
chút gian tà, nhưng lời nói ra lại không thể không làm những hạ nhân có
mặt trong phòng liên tưởng đến một câu ngụ ngôn “ Phá gia chi nữ”. Cái
vòng tay mạ vàng này, đủ để nuôi sống những hộ gia đình bình thường đến
vài năm, nhưng trong ngữ khí của tiểu thư lại là món đồ không chút nào
đang giá, cứ như chuyện bị đồ vật bị cầm nhầm đã liên tục xảy ra như một thói quen vậy.
Khuôn mặt bé nhỏ của Giang Diệu vẫn mang nét cười ngây ngô nhưng trái lại, Kiều thị đã tức giận đến đỏ cả mặt rồi
Kiều thị mặc dù mỹ lệ nhưng lúc nổi giận cũng vô cùng đáng sợ, một đôi
mắt đẹp như nước hồ thu lại sắc bén nhìn Tạ Nhân, đại khái là vẫn không
thể nào tin được đứa bé này lại là một người như thế.
Tạ Nhân run lẩy bẩy, cứ ngỡ rằng Giang Diệu nhìn không hiểu được ánh mắt mình muốn nói gì thì liền mềm yếu giải thích: “ Diệu Diệu…tỷ không
có…”.
Giang Diệu vẫn mang nét cười, mở đôi mắt to tròn lẳng lặng nhìn Tạ Nhân, không có ý muốn đáp lời.
Tạ Nhân vốn muốn giải thích, ngụy biện cho bản thân nhưng đến khi trông
thấy ảnh mắt của Giang Diệu thì lại không thốt ra được lời nào. Tạ Nhân
đã hiểu, Giang Diệu rõ ràng là cố ý muốn nói như vậy…Nước mắt không kiềm chế được từng giọt rơi xuống, bộ dáng nàng ta bị người khác nắm thóp
trông thật chật vật, còn đâu dáng vẻ cao ngạo không màng phú quý như
ngày thường.
Vào lúc này, Thích thị bỗng nhiên đứng dậy, cúi người nhìn Kiều thị nói: “ Đại tẩu bớt giận, muội dẫn nha đầu này về Hạm Mạc viện để hỏi cho rõ
ràng, tiện thể xem nó có lấy cắp thứ gì khác nữa hay không”. Sau đó lại
quay đầu, trừng mắt nhìn Tạ Nhân một chút, giọng nói không che dấu được
sự khinh bỉ: “ Còn nhỏ tuổi mà đã làm ra những chuyện trộm cắp như
vậy…Tạ di nương thân làm trưởng tỷ lại không dạy dỗ tốt muội muội ruột
thịt, thật là hay!”.
Tạ Nhân dù sao cũng mới có tám tuổi, gặp phải loại chuyện như vậy thì
không khỏi hoảng sợ, nhất thời không biết làm sao liền ôm mặt khóc tức
tưởi.
Thích thị sợ Tạ Nhân nếu cứ gây huyên nào sẽ làm cho Kiều thị và tiểu
chất nữ không vui, liếc mắt nhìn nha hoàn đang đứng bên cạnh. Bọn nha
hoàn hiểu rõ ý của chủ tử, liền cúi đầu hành lễ với Kiều thị rồi kéo Tạ
Nhân ra bên ngoài.
Tiếng khóc nhỏ dần rồi liền tắt hẳn, trả lại một không gian yên tĩnh cho cả Cẩm Tú viện. Tiền sảnh lặng ngắt như tờ, Kiều thị vẫn không nén được giận, sắc mặt khó coi cực kì. Giang Diệu đang ngồi trong lòng mẫu thân, hướng ánh mắt nhìn Tiết Kim Nguyệt thì nháy một cái, Tiết Kim Nguyệt
thông minh liền nhanh tay cầm một lát táo, giả vờ ngồi ăn, không dám nói lời nào.
Đúng lúc này, Giang Thừa Hứa đi vào.
Kiều thị trông thấy con trai, cũng chỉ lạnh nhạt nói: “ Hứa nhi, con đến rất đúng lúc, giúp nương đưa Nguyệt biểu muội của con về Tiết phủ”.
Giang Thừa Hứa vốn đối với mẫu thân thì tôn kính hơn rất nhiều so với
phụ thân, vì cả bốn huynh muội đều biết, trong nhà người lớn nhất không
phải là cha mà là nương, đến cha còn không dám chọc giận nương thì làm
sao bọn họ dám. Nên khi nghe Kiều thị phân phó như vậy thì liền gật đầu
đồng ý, sau đó đem Tiết Kim Nguyệt từ trên ghế ôm xuống, nắm tay nhỏ của nàng đi ra Cẩm Tú viện.
Chờ Nhị thiếu gia mang Tiết tiểu thư rời khỏi, Ngọc Trác cùng Phỉ Thúy
nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh Kiều thị liền quỳ sụp xuống.
Tiết phủ
Giang Thừa Hứa tuân lệnh mẫu thân đưa Tiết biểu muội về Tiết phủ.
Tiết Kim Nguyệt là một bé gái có tính cách hoạt bát, nhưng đối mặt với
Giang Thừa Hứa lạnh lùng thì gan lớn cũng liền tự khắc nhỏ lại. Chỉ là
lúc ở trong xe ngựa có hai người bọn họ, nên nàng vừa quay đầu thì liền
thấy hắn. Tiết Kim Nguyệt vẫn lén lút ngắm nhìn Nhị biểu ca vài lần, đôi con ngươi linh động, càng ngắm lại càng thấy vị Nhị biểu ca này thật sự rất soái.
Lúc xe ngựa dừng chân trước Tiết phủ, Giang Thừa Hứa suốt trên quãng
đường đều nhắm mắt dưỡng thần lúc này mới mở ra, ôm Tiết Kim Nguyệt
xuống xe.
Chân vừa chạm đất, Tiết Kim Nguyệt đã nhanh chóng chạy vào phủ, đến khi
khuất đi tầm mắt của Giang Thừa Hứa, nàng mới dừng lại, khom người thở
dốc, cứ như phía sau có một mãnh thú đang truy đuổi. Nàng sợ Giang Thừa
Hứa đến mức ngay cả một tiếng cảm ơn cũng chưa nói mà đã vắt giò lên cổ
mà chạy rồi.