Giang Diệu
mới chạy một đoạn đường dài, vừa dừng lại để thở dốc thì đã bị Hoắc
Tuyền bắt được. Hoắc Tuyền ôm lấy cánh tay nhỏ của Giang Diệu, vui mừng
kêu lên: “ Ta bắt được rồi nhé!”. Ngàng nghiêng đầu, ưỡn ngực nhìn Tiết
Kim Nguyệt đang đứng bên cạnh, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ cứ như tiểu
đại nhân đắc ý.
Tiết Kim Nguyệt bày ra một bộ mặt với vẻ cực kì tiếc nuối.
Giang Diệu là người cuối cùng cũng bị Hoắc Tuyền tìm được, đúng thật là
một tiểu nữ oa có bản lĩnh. Hoắc Tuyền thắng trò chơi, nhận được phần
thưởng lớn nhất, sau đó lại cùng chia sẻ cho những tiểu cô nương có quan hệ tốt với nàng. Phần thưởng là một ít kẹo mềm có hương vị của một số
loại trái cây nổi tiếng. Gia đình của những hài tử bình thường chắc chắn sẽ không mua được những loại kẹo như thế này, chỉ có thể đứng từ xa mà
thèm thuồng. Nhưng những tiểu cô nương này đều xuất thân từ gia đình
quyền quý, nên loại kẹo này tất nhiên sẽ không có gì lạ lẫm, chỉ là món
ăn thường ngày mà thôi.
Giang Diệu cũng được Hoắc Tuyền chia cho một ít. Dù sao Giang Diệu cũng
là tiểu hài tử nhỏ tuổi nhất nên Hoắc Tuyền đặc biệt quan tâm chăm sóc
nàng hơn hẳn những người khác.
Lúc trở lại trên xe ngựa để quay về Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệu đem
viên kẹo được giấu trong ngực áo đưa cho Giang Thừa Hứa. Giang Thừa Hứa
mặc dù không thích ăn đồ ngọt, nhưng những thứ mà tiểu muội đưa cho thì
hắn vẫn vui vẻ nhận lấy. Mà Tiết Kim Nguyệt lại thích nhất là ăn những
món ngọt nên khi vừa trông thấy viên kẹo mà Giang Thừa Hứa cầm trong tay nhưng vẫn chưa bỏ vào miệng thì nhìn bằng đôi mắt thèm thuồng, nhưng
đối phương lại là Giang Thừa Hứa nên nàng không dám xin.
Tính cách của Giang Thừa Hứa có chút cẩn trọng, quan sát một lúc liền
chú ý tới ánh mắt của Tiết Kim Nguyệt vẫn nhìn chăm chăm vào viên kẹo
trong tay mình thì liền đưa nó đến trước mặt nàng.
Ồ?
Tiết Kim Nguyệt mở to mắt nhìn hành động kì lạ của Giang Thừa Hứa, sau
một lúc sửng sốt mới định thần lại, giọng nói có chút nghi hoặc: “ Cho
muội sao?”Âm thanh của tiểu nữ oa mềm mại, ngữ khí có chút không tin
tưởng lắm, nhưng lại thoáng thêm chút mong chờ cùng mừng rỡ.
Giang Thừa Hứa chỉ lạnh nhạt “ ừ” một tiếng.
Tiết Kim Nguyệt nghe vậy mới dám lớn gan vươn tay tiếp nhận viên kẹo từ
tay của Giang Thừa Hứa, nở nụ cười rạng rỡ ngây thơ, lên tiếng cảm ơn: “ Cảm ơn nhị biểu ca”. Dứt lời liền cúi đầu mân mê viên kẹo trong miệng.
Giang Diệu nhìn hai người, trong lòng có chút vui mừng.
Xe ngựa đưa Tiết Kim Nguyệt về đến Tiết phủ xong thì hai huynh muội
Giang Diệu mới quay trở về Trấn Quốc Công phủ. Kiều thị đón nữ nhi vào
nhà, trông thấy búi tóc có chút xộc xệch của Giang Diệu thì nhẹ nhàng
cau mày. Nàng vốn là một người yêu thích cái đẹp, luôn theo chủ nghĩa
hoàn mỹ cho mọi thứ, lại thêm tiểu thư khuê các không thể nào ăn vận lôi thôi như vậy ra đường nên khi nhìn thấy nữ nhi như vậy thì rất tức
giận, nàng lên tiếng trách cứ hai nha hoàn Hiểu Lan và Hiểu Mai vì sao
không chăm sóc tốt cho tiểu thư. Hiểu Mai và Hiểu Lan hầu hạ Kiều thị
cũng đã lâu nên rất hiểu tính cách của phu nhân nhà mình, mặc dù có hơi
nặng lời nhưng tâm tính thật sự thì lại rất mềm yếu, nên hai người chỉ
cúi đầu lắn nghe, sau đó lại đi ra ngoài làm việc của mỗi người.
Kiều thị tự mình chải đầu lại cho khuê nữ, vừa chải lại không quên dặn
dò: “ Thân thể của con chỉ mới khỏe mạnh một chút, lại cứ như con khỉ
con nghịch ngợm, đừng có học theo thói xấu của tam ca có nghe không?”.
Lời nói ra tuy có chút trách móc nhưng thật sự trong thâm tâm của Kiều
thị lại là người mong muốn Giang Diệu có thể mạnh khỏe vui đùa, hoạt bát năng động hơn ai hết. Kiều thị nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của con gái lại càng thêm vui mừng cùng hài lòng, so với một Giang Diệu nhu
nhược gầy yếu của lúc trước, nàng tình nguyện mong muốn một Giang Diệu
không có phong thái của một tiểu thư thế tộc như vậy hơn nhiều.
Giang Diệu tất nhiên sẽ không dám nói thật cho mẫu thân biết, búi tóc
này không phải do nàng nghịch phá mà là do Tuyên thế tử vò loạn. Nàng
chỉ ngoan ngoãn gật đầu, lễ phép đáp lại lời nói của mẫu thân.
Kiều thị lại hỏi xem Giang Diệu hôm nay có chỗ nào không khỏe hay không, nàng chỉ lắc đầu, rồi lại xoay người nhìn Kiều thị, khẽ mím môi an ủi: “ Con rất khỏe, nương đừng lo lắng nhiều như vây”. Nếu như hôm nay không
gặp phải tên hỗn đãn Lục Lưu kia thì nàng còn khỏe hơn nhiều.
Kiều thị nhìn gương mặt nhỏ hồng hào của khuê nữ không có vẻ gì là mệt
mỏi mới xác thực là nữ nhi không nói dối. Đaị phu cũng đã nói Giang Diệu có tâm trạng tốt nên khẩu vị tự nhiên cũng tốt theo, thân thể được bồi
bổ nên sức khỏe cũng dần dần khá lên. Kiều thị sờ sờ khuôn mặt Giang
Diệu, dịu dàng nói: “ Diệu Diệu phải khỏe mạnh hơn thì nương mới không
lo lắng nữa”. Rồi như sực nhớ đến điều gì, nàng lại tiếp tục : “ Lần
trước nói đến thăm ngoại tổ phụ nhưng vẫn chưa đi, ngày mai Diệu Diệu
phải đến đó một chuyến mới được”.
Giang Diệu rất nhớ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, rất mong muốn gặp lại
hai người, kể từ lúc nàng sống lại cho đến bây giờ vẫn chưa gặp lại hai
vị trưởng bối kính yêu. Hơn nữa, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rất yêu
thương nàng, mỗi khi nàng bị bệnh không thể ra ngoài thì bao giờ hai vị
cũng đi đến thăm nàng, an ủi mong muốn nàng mau chóng khỏi bệnh. Hai
người họ mặc dù con cháu rất nhiều, nhưng bao giờ cũng yêu thương nàng
và các ca ca so rakhông hề thua kém so với tổ phụ và tổ mẫu.
Theo lời mẫu thân dặn dò, sang ngày hôm sau thì Giang Diệu đi đến thăm phủ Thái phó cùng với ba ca ca của mình.
Tuyên Vương phủ.
Lão vương phi đang ngồi trên ghế quý phi nhìn mấy nha hoàn đang đứng
trước mặt, sau đó lại hỏi Lý ma ma đang đứng bên cạnh: “ Tuyển cẩn
thận?” . Lão vương phi mặc một bộ áo gấm thêu hoa đinh hương cùng hồ lô, đầu đội một mũ vàng có nạm ngọc cùng trân châu trên nền tóc hoa râm, vẻ mặt hiền hậu hiện lên chút mệt mỏi.
Lý ma ma là tâm phúc bên người của Lão vương phi, hơn nửa đời người đều
đi theo hầu hạ bà, nói đến trung thành thì không ai có thể sánh được. Lý ma ma nghe lão Vương phi hỏi như vậy thì cung kính đáp lời: “ Chuyện
liên quan đến Thế tử, lão nô tất nhiên sẽ cố gắng hết sức mình”. Lý ma
ma nhìn đến mấy nha hoàn đang đứng thành một hàng, tổng cổng có đến sáu
người, tuổi tác cũng gần gần như nhau đều khoảng mười ba mười bốn tuổi.
Mỗi người đều có vẻ đẹp thanh nhã đoan trang nhưng không hề có chút yêu
mị quyến rũ.
Lý ma ma chỉ vào hai nha hoàn có dáng dấp đặc biệt chói mắt, lên tiếng
nói: “ Hai nha hoàn này, người bên phải gọi là Linh Lộ, còn bên trái tên là Hướng Vũ, đều là những nha đầu có học thức và đã ở vương phủ chúng
ta hơn ba năm. Hai nàng đều là những người trung thực lại làn việc rất
tỉ mỉ, việc hầu hạ thế tử tất nhiên sẽ không thể có sai lầm”.
Lão vương phi nhìn Hướng Vũ, có chút chăm chú.
Điều khiến bà ưa thích tiểu cô nương này chính là sự đoan trang khéo
léo, ngày thường làm việc vốn không thể chê vào đâu lại thêm gương mặt
xinh đẹp, càng khiến bà hài lòng. Lão vương phi nhìn Lý ma ma rồi gật
đầu. Lý ma ma hiểu ý, nhanh chóng gọi bốn người còn lại lui xuống, chỉ
để lại hai người Linh Lộ và Hướng Vũ, sau đó lại căn dặn cẩn thận một số chuyện rồi mới sai người dắt cả hai đến Ngọc Bàn viện của Lục Lưu.
Lão vương phi thở dài, giọng nói có chút thâm trầm: “ Ngươi nói xem, tôn nhi này của ta sẽ không giống với tính cách hồ đồ của cha hắn chứ?” Lão vương phi có chút sầu muộn, lại nghĩ đến nhi tử phong lưu của mình thì
càng thêm buồn phiền. Tống thị yêu mị, thướt tha không hề có một chút
phong phạm của đương gia chủ mẫu vậy mà hắn cũng có thể cưới nàng về,
không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại khiến bà càng thêm tức giận. Bà
làm sao có thể sinh ra đứa con hồ đồ ngu ngốc như vậy. Rồi lại nghĩ đến
đứa cháu mới sinh ra đã không có tình thương của mẹ, sống trong sự ghẻ
lạnh của cha thì càng thêm thương tâm, đau lòng.
Lý ma ma lên tiếng an ủi: “ Thế tử nhà ta là một trang quân tử, lão nô
nhìn thấy ở người một tinh cách cương trực khảng khái, không hề giống
với Vương gia”. Đã hầu hạ bên người lão Vương phi một thời gian dài, Lý
ma ma nói chuyện cũng rất thật thà, không hề có nửa điểm gian dối. Đừng
nói đến một lão nô sống nhiều năm như bà, ngay của những hạ nhân nhỏ
tuổi ở trong phủ cũng cảm thấy Vương gia là một nam nhân vô liêm sỉ, nếu như không có lão Vương phi ở trong Tuyên Vương phủ này thì không biết
hắn sẽ còn làm ra những chuyện hồ đồ nào.
Lão vương phi nghe Lý ma ma nói như vậy thì mới yên tâm gật đầu.
Nếu như hôm qua bà không nhìn thấy chuyện kia thì sẽ không vội vã tuyển chọn nha đầu thông phòng cho Lục Lưu nhanh như vậy.
Lục Lưu hiện giờ chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, cũng đã là độ tuổi sớm đã hiểu biết chuyện nam nữ ân ái, nhưng bà vẫn không muốn hắn sớm
sa đọa vào nữ sắc, lại vô tình dẫm lên vết xe đổ của phụ thân hắn sau
này.
Nhưng hôm qua khi Lục Lưu từ bên ngoài trở về, bà phát hiện bên má trái
của hắn có một vết cào đỏ chót. Lão vương phi là người từng trải nên
hiểu ngay chuyện này có chút ám muội nên cũng không lên tiếng hỏi rõ,
nhưng sau đó lại cố ý giữ nó trong đầu. Tôn nhi không thích có nhiều
người hầu hạ, nha hoàn ở Ngọc Bàn viện cũng ít, hiện nay thân thể đã
trưởng thành, hẳn cũng nên tìm một vài người có tư sắc để hắn có thể
giải quyết chuyện sinh lý của nam tử, miễn cho bên ngoài lại vô tình bị
những nữ nhân hồ mị quyến rũ, lại làm ra những chuyện bại hoại gia môn.
Đến buổi tối, khi Lục Lưu đi ra khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ, đang
lúc tắm rửa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ, hắn vươn tay giật
lấy áo bào đang treo bên cạnh, sau đó nghiêng đầu lạnh lùng hỏi: “ Ai?”
Hai nha hoàn được lão vương phi tuyển chọn lúc chiều từ sau tấm bình phong đi vào, cúi người yểu điệu hành lễ với Lục Lưu.
Hương Vũ có một dáng dấp mềm mại lả lướt, như cành Sắc Vi lúc đầu thu,
nhẹ nhàng uyển chuyển khiến người ta dễ dàng trầm mê vào trong cảnh đẹp
mà quên mất lối về. Còn Linh Lộ lại sở hữu một vóc dáng nhỏ bé ngọt
ngào, xinh đẹp đáng yêu, cứ như đóa hoa mới mở lúc đầu hè, rực rỡ dưới
ánh nắng mặt trời.
Hướng Vũ đã đến tuổi cập kê, liền hiểu được nhiệm vụ của mình là hầu hạ
Thế tử nên tâm trạng không khỏi kích động. Nàng thoáng nâng mi, nhìn đến thiếu niên có ngũ quan tuấn mỹ cương trực đang uy nghiêm đứng đó thì
liền đỏ mặt, dịu dàng nói: “ Bẩm Thế tử, là lão Vương phi sai hai nô tỳ
đến đây để hầu hạ ngài”. Nàng ta thấy Lục Lưu vẫn chưa tắm xong thì liền tiến đến một bước, nhẹ nói: “ Để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa”.
Linh Lộ đang đứng một bên nghe Hướng Vũ nói như vậy thì cũng xấu hổ, nhưng vẫn chủ động tiến đến hầu hạ Lục Lưu.
Đang lúc Hướng Vũ muốn chạm đến thắt lưng của Lục Lưu thì liền thấy
gương mặt của hắn càng thêm lạnh nhạt, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc
giảm xuống nhanh chóng khiến người ta lạnh sống lưng. Lục Lưu lạnh lùng
quát: “ Cút ra ngoài”.
“ Thế tử…?”
Hướng Vũ kinh ngac mở to mắt nhìn Lục Lưu nhưng chỉ trông thấy một vẻ
mặt âm u lạnh lùng của thiếu niên trước mắt, liền không dám nói thêm lời nào nữa. Cái khí thế kia không thể nào hiện hữu ở một thiếu niên chỉ
mới mười bốn tuổi.
Hướng Vũ vô cùng hoảng hốt, vội vàng liếc mắt nhìn Linh Lộ. Sau đó hai
người nhanh chóng quỳ gối hành lễ rồi chật vật chạy ra bên ngoài.
Lục Lưu trầm mặt đứng sau tấm bình phong, hắn nhíu mày nhớ đến chuyện
ngày hôm qua thì liền hiểu ngay vì sao tổ mẫu lại an bài nha hoàn đến
hầu hạ cho hắn. Lục Lưu bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại vươn tay xoa lên
nếp nhăn giữa mi tâm.