Lục Hành Chu
bỗng nhiên đứng dậy, hai tay xiết chặt thành hình nắm đấm, cương quyết
nói: “ Con muốn đi tìm Diệu Diệu để nói lời xin lỗi”.
Mạnh thị thật sự rất muốn bổ đầu con mình ra xem thử bên trong đó rốt
cuộc là chứa thứ gì. Nàng tức giận quát lên: “ Xin lỗi? Ngươi muốn xin
lỗi cái gì? Hay là muốn nói nương của ngươi muốn hãm hại Giang tiểu thư, sau đó thì Trấn Quốc Công phủ xem chúng ta như kẻ địch? Chu nhi, con
tốt bụng là điều tốt nhưng cũng phải biết nên tốt trong trường hợp nào.
Chuyện ngày hôm nay con cũng nhìn thấy, người bị rơi xuống nước là muội
muội con, chẳng liên quan gì đến Giang Diệu cả, đứa bé kia một sợi tóc
cũng không hề thiếu, con đã rõ chưa?”.
“Nhưng mà…”
“ Nhưng mà cái gì! Nương nói cho con biết, từ đây về sau, cố gắng lấy
lòng Giang Diệu, nhất định phải để cho nàng và con càng thêm thân mật
gần gũi, có biết hay không?”. Hôm nay Mạnh thị vô tình thấy được sự ân
cần của Lục Lưu và Giang Diệu, với tính cách lạnh lùng kia của hắn làm
sao lại có thể đối xử tốt với một tiểu nữ oa đến như vậy? Mạnh thị suy
từ bụng ta ra bụng người nên cũng cho rằng Lục Lưu vì muốn lôi kéo được
sự ủng hộ từ Trấn Quốc Công phủ nên mới sử dụng đến thủ đoạn đó. Bởi
vậy, nàng muốn Lục Hành Chu phải nhanh chóng lấy được tình cảm của Giang Diệu, để cho Lục Lưu không thể nhận được sự hỗ trợ từ Trấn Quốc Công
phủ.
Lục Hành Chu vô cùng bối rối. Một mặt, đối với mẫu thân của mình hắn vô
cùng thất vọng nhưng lại không thể tố cáo, mặt khác hắn lại cảm thấy
thẹn với Giang Diệu vì hùa cùng người khác mà lừa gạt nàng.
Hắn đắn đo một hồi, sau đó khép mắt lại, xoay người liền đi ra khỏi phòng.
“ Chu.” Mạnh thị lên tiếng gọi hắn, chỉ sợ đứa bé này lại làm chuyện điên rồ.
Lục Hành Chu hơi dừng bước chân nhưng không hề quay đầu lại, hắn hít một hơi thật sâu, sống lưng thẳng tắp, trầm giọng nói: “ Nương yên tâm, con sẽ không nói lung tung”.
Mạnh thị có chút choáng váng, nàng thầm nghĩ chuyện ngày hôm nay có phải bản thân mình đã làm sai rồi chăng. Nhưng mà nàng thật sự không còn
biện pháp nào khác, Mạnh thị lại yên lặng cúi đầu chải tóc cho Lục Linh
Lung.
Có lẽ tâm tình không tốt nên lực tay của Mạnh thị cũng có chút mạnh, Lục Linh Lung bị mẫu thân kéo đau da đầu nên bất mãn hô: “ Nương…”.
“ Câm miệng!” Đối với đứa con gái này, Mạnh thị từ xưa đến giờ vẫn luôn
yêu thương và cưng chiều, đây là lần thứ hai mà nàng nổi giận với Lục
Linh Lung như vậy. Lục Linh Lung vươn tay lau đi nước mắt trên gò má,
nghe mẫu thân nặng lời mắng mình như vậy thì rất oan ức, toàn bộ nhưng
ủy khuất ngày hôm nay mà bản thân gánh chịu đều đổ lên đầu Giang Diệu.
.
Kiều thị dắt Giang Diệu đến chỗ của Lục Lưu, lúc đi ngang qua ao sen thì đã trông thấy Lục Hành Chu từ phía xa vội vã đi đến.
Lục Hành Chu có một phong thái nhã nhặn, tuổi tuy vẫn còn nhỏ nhưng có
thể nhìn ra được khí chất nam nhân trưởng thành sau này ở hắn, một vị
công tử khiêm tốn phọng độ, ôn nhu như ngọc. Nhìn thấy Kiều thị, Lục
Hành Chu liền lễ phép hành lễ, chẳng qua trong hốc mắt của hắn có chút
ửng hồng khiến cho Kiều thị không khỏi nghi hoặc.
Kiều thị sở hữu một dung mạo đoan trang thanh lệ, chỉ cần nàng hơi mỉm
cười thì đã khiến cho đối phương cảm thấy như có gió xuân tràn về, ấm áp và dịu dàng. Nàng lên tiếng hỏi thăm: “ Linh Lung có sao không?”.
Chuyện lần trước, khuê nữ bảo bối của mình bị Lục Linh Lung đánh cho
sưng đầu, cảm tình của Kiều thị đối với Lục Linh Lung đã không còn bao
nhiêu tốt đẹp, bây giờ lên tiếng hỏi thăm chẳng qua là lời khách sáo
giữa các thế gia với nhau mà thôi.
Lục Hành Chu trả lời: “ Đã không có gì đáng ngại”. Hắn là một đứa trẻ
thành thật, bởi vì biết được sự thật nên khi nghe Kiều thị ân cần hỏi
han như vậy thì có chút bối rối, ánh mắt hắn né tránh không dám nhìn
thẳng vào Kiều thị, hắn sợ nàng nhìn ra được rằng hắn đang nói dối. Lục
Hành Chu cúi đầu nhìn tiểu nữ oa trắng trẻo đứng bên cạnh Kiều thị, mỉm
cười hỏi: “…hôm nay…Diệu Diệu không bị dọa sợ chứ?”. Nhìn đứa bé đáng
yêu ngoan ngoãn luôn mở đối mắt to tròn lóng lánh nhìn hắn, trong lòng
Lục Hành Chu lại càng thêm khó chịu. Chỉ là, nếu như nói ra sự thật, hắn sợ người gặp họa lại mẫu thân của chính mình.
Giang Diệu không thích Lục Hành Chu, nàng xem hắn chẳng khác gì người
dưng nước lã nên cũng chẳng cần phải diễn trò, chỉ qua loa đáp lại vài
câu, cũng không muốn xem phản ứng của hắn như thế nào.
Trong lòng Lục Hành Chu đã rất hổ thẹn nên đối với thái độ của Giang
Diệu cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn chỉ cố nhìn nàng thêm một chút.
Càng nhìn lại càng thấy tự trách bản thân nhiều hơn.
Kiều thị nhìn biểu hiện của hắn có chút là lạ, suy nghĩ một lúc rồi mới
hỏi: “ Hôm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù đã hỏi qua Diệu
Diệu, nhưng Diệu Diệu hình như bị dọa cho hoảng sợ nên nói năng có chút
lộn xộn…”. Câu hỏi của Kiều thị rất hợp tình hợp lý, một đứa bé mới có
sáu tuổi, bị dọa dĩ nhiên sẽ không nói rõ ràng được rồi, người ngoài
nghe thấy cũng sẽ không có ai đem lòng hoài nghi huống hồ gì Lục Hành
Chu chỉ mới có mười tuổi.
Nhưng Giang Diệu nghe mẫu thân mình hỏi xong thì lại nghiêng đầu nhìn
nàng, thật không hổ là đương gia chủ mẫu tương lai của Trấn Quốc Công
phủ, chỉ cần nhìn một chút thì đã thấy được Lục Hành Chu cư xử không
thích hợp rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ cho nàng phải mất công nhắc
nhở.
Lục Hành Chu không ngờ rằng Kiều thị sẽ hỏi như vậy, hắn sửng sốt nhìn
nàng, lắp bắp trả lời: “ Là…Là Linh Lung và Giang Diệu muốn cùng
nhau…cùng nhau xem thỏ con, sau đó Linh Lung…Linh Lung không cẩn thẩn
trượt chân nên…nên mới ngã vào hồ”. Hắn cúi đầu, lòng bàn tay đã đổ mồ
hôi nhưng vẫn cố duy trì cho tâm trạng trấn định, quyết không để lộ chút sơ hở nào.
Kiều thị làm ra vẻ như đã tỉnh ngộ, nàng đáp: “ Hóa ra là như vậy”. Nói
với Lục Hành Chu thêm vài câu nữa, Kiều thị liền dẫn Giang Diệu tiếp tục đi về phía trước, chẳng qua nét cười lúc nãy khi đối diện với Lục Hành
Chu đã dẫn thay thế bởi sự lãnh lẽo và thâm trầm, bàn tay đang nắm lấy
tay của Giang Diệu cũng xiết chặt hơn.
Hậu viện của Pháp Hoa tự trồng rất nhiều hoa quế ,lại được chăm sóc cẩn
thận chu đáo, mặc dù còn cách một khoảng xa nhưng đã nghe mùi hoa quế
nồng đậm thoang thoảng trong không trung. Từ đằng xa, khuất sau khóm hoa quế hiền hòa đã trông thấy bóng dáng nam tử áo màu xanh sẫm đang ngồi
trên ghế đá, bộ dáng lẳng lặng thưởng thức tách trà trong tay, hình ảnh
mỹ lệ khiến người khác không đành lòng đi đến phá hỏng.
Kiều thị đã gặp qua không ít nam tử có dung mạo như thiên tiên, ví như
phu quân Giang Chính Mậu của nàng, ngày đó nàng thích nhất là gần gũi
với vị biểu ca này, không phải vì hắn là biểu ca mà còn vì bộ dáng mặc
dù tuấn tú, lạnh lùng với hết thảy mọi người nhưng đối với tiểu biểu
muội là nàng thì vô cùng ôn nhu và săn sóc. Cũng chính vì thế mà theo
thời gian dần trôi, tình yêu nam nữ dần dần nảy nở lên trong lòng Kiều
thị. Mà bây giờ đối mặt với một Lục Lưu như vậy, ngoài sự thưởng thức
của trưởng bối đối với vãn bối, trong thâm tâm Kiều thị cũng cảm thấy
nếu như bản thân cũng có một đứa con trai như thế thì đối với người
ngoài cũng nở nang mặt mũi.
Lục Lưu nhìn thấy mẹ con Kiều thị, liền nhanh chóng đứng dậy chào hỏi: “ Giang phu nhân”.
Đã qua vài lần như vậy nên Kiều thị cũng phần nào hiểu được tính tình
của Lục Lưu, nàng không còn thấy ngại ngùng khi một Thế tử lại cúi người chào hỏi mình, chỉ tự nhiên đáp lời: “ Diệu Diệu không ngoan, thật làm
khó Tuyên Thế tử”.
Nghe mẫu thân nói như vậy, Giang Diệu bĩu môi, trong lòng liền phản đối: “ Con từ khi nào đã không ngoan vậy? Hai từ “ không ngoan” vốn là dnah
hiệu của Tam ca cơ mà”.
Nghe Kiều thị khách sao, Lục Lưu khẽ cúi đầu nhìn, đôi mắt của tiểu nữ
oa vừa đen lại vừa sáng, dáng vóc bé nhỏ khẽ nép vào vạt áo của mẫu
thân, bộ dáng khả ái khiến người khác không thể không yêu mến. Hắn nở nụ cười ôn hòa như gió xuân ấm áp. Kiều thị trông thấy chàng thiếu niên ôn nhuận như vậy thì liền yên tâm đem khuê nữ của mình giao cho hắn chăm
sóc.
Giang Diệu được Lục Lưu dẫn đến bàn đá bên cạnh, động tác quen thuộc bế
nàng lên, sau đó lấy từ trong đĩa thức ăn một khối bánh hoa quế.
Giang Diệu xem cách hắn đối xử với mình chẳng khác gì như chăm sóc động
vật nhỏ thì làm gì có khẩu vị để ăn nữa, nàng vội lắc đầu nói: “ Diệu
Diệu không đói bụng”. Nàng ngẩng đầu đánh giá, thấy trên mặt Lục Lưu
không có bất cứ biểu hiện cho thấy hắn không vui thì mới yên tâm.
Lục Lưu nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Giang Diệu trừng mắt nhìn lại hắn, sau đó vươn bàn tay bé nhỏ lên sờ
gương mặt mình, xác định rằng bản thân không hề dính tí vết bẩn nào.
Nhưng mà tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy? Thật là kì quái.
Lục Lưu lại để khối bánh hoa quế về lại chỗ cũ, nhìn nàng hỏi: “ Có muốn xem chim con không?”. Ngữ khí chẳng khác gì đang dụ dỗ tiểu hài tử.
Chim con? Giang Diệu chớp chớp mắt, câu hỏi của hắn đã khiến nàng nổi lên hứng thú.
Giang Diệu hưng phấn hỏi lại: “ Nơi này có sao?”.
Lục Lưu gật đầu, sau đó liền bế Giang Diệu đi đến một cây hoa quế tương đối lâu năm.
Mặc dù được Lục Lưu bế lên nhưng chiều cao của Giang Diệu vẫn quá thấp
để xem được chim con. Thế là Lục Lưu ôm lấy hai chân của nàng, dùng sức
nhấc lên, khiến cho nàng có thể cao thêm chút nữa, sau đó lại ngửa đầu
hỏi: “ Có nhìn thấy không?”.
Hai chân của Giang Diệu bị Lục Lưu ôm chặt, Giang Diệu cúi đầu từ trên
cao nhìn xuống có chút thích thú, đây là cảm giác mà cả hai đời gộp lại
nàng mới được cảm thụ.
Giang Diệu hiếu kì nhìn cành hoa quế, những bông hoa quế vàng rực rỡ che khuất đi tổ chim nhưng chỉ cần cố gắng xem xét thì liền trông thấy. Lúc trước Tam ca cũng đã từng bắt chim con để nàng chơi đùa nhưng nàng lại
không thích, lần này lại trực tiếp ngắm nhìn tổ chim trên cây thật sự
khiến nàng cảm thấy rất phấn khích.
Giang Diệu chớp chớp đôi mắt to, hai tay nhẹ nhàng đẩy những cành cây
vướng víu, sau đó chăm chú nhìn tổ chim nho nhỏ bên trong, có mấy vỏ
trứng đã bị vỡ ra, nằm trong đó là bốn – năm chú chim sẻ con đang ríu
rít gọi, đợi chim mẹ mớm mồi.
Chim con mới ra đời không lâu nên lông mao trên thân vẫn chưa mọc hết,
làn da đo đỏ, chỉ có hai cái cánh đang cố đập thì mọc nhiều lông hơn một chút. Giang Diệu hưng phấn cực kì nhưng lại không dám làm manh động đến mấy bé con, nàng cúi đầu nhìn Lục Lưu, ngây thơ nói: “ Lục ca ca, muội
thấy…”. Sau đó nàng duỗi ngón tay ra đếm.
Một, hai, ba, bốn,…
Giang Diệu nở nụ cười rực rỡ, đôi con ngươi lấp lánh như những vì sao
tỏa sáng trên bầu trời, âm thanh ngọt ngào: “ Có đến năm chú chim con
đấy”.
Kiều thị đứng trong phòng khách nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ,
trông thấy con gái vui vẻ như vậy thì khóe miệng cũng bất giác mỉm cười.
Hứa ma ma đứng cạnh nàng, ngạc nhiên nói: “ Không ngờ rằng Tuyên Thế tử
nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại biết cách dỗ hài tử như vậy”.
Tâm trạng Kiều thị vốn rất tốt nhưng nghe Hứa ma ma nói như vậy thì
không kiềm chế được mà khẽ đau lòng. Một đứa bé thiếu thốn tình thường,
tiếp xúc nhiều thì mới hiểu rằng hắn là một người ngoài lạnh trong nóng, thật khiến người khác đau lòng mà.
Kiều thị nói: “ Tháng sau là sinh nhật của Diệu Diệu, ngươi nhớ nhắc ta
gửi cho Tuyên thế tử một cái thiếp mời”. Một đứa bé thiếu tình thương
thì nên tham gia những bữa tiệc náo nhiệt, có như vậy thì tính tình mới
hoạt bát lên được.
Hứa ma ma nhẹ nhàng đáp ứng.
Kiều thị nhìn con gái một lúc, gương mặt diễm lệ, con ngươi mang nét
cười, nhưng nàng thoáng nhớ lại hành động kì quặc của Lục Hành Chu ngày
hôm nay thì ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Nàng thầm nghĩ: “ Mạnh thị, món nợ ngày hôm nay, ngươi cứ đợi đó đi!”