Trấn Quốc Công phủ.
Hứa ma ma đứng dưới bóng râm của tán cây ngắm nhìn hai tiểu nữ oa trắng
trẻo mũm mĩm vui vẻ cùng chạy theo cánh diều đang lượn vòng trên không
trung. Ánh mắt của Hứa ma ma rơi vào bé gái có vóc dáng hơi thấp hơn một tí, đó là Giang Diệu, nhìn tiểu thư do chính tay mình nuôi nấng không
còn ốm yếu xanh xao như trước mà bây giờ càng thêm xinh đẹp đáng yêu,
khóe mắt bà có chút ướt.
Hứa ma ma nghe tiếng động từ ngoài xa vọng lại, quay đầu theo hướng âm
thanh đó thì trông thấy một thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh ngọc đang đi đến. Gương mặt thiếu niên như bạch ngọc, đôi mắt đen như bảo thạch, ngũ quan lại trông rất cương trực nam tính, rất giống với Giang đại thiếu
gia, tuy tuổi vẫn chưa trưởng thành nhưng cũng không hề lộ một chút non
nớt.
Nhìn vẻ mặt thiếu niên không chút cảm xúc, Hứa ma ma vội vàng hành lễ: “ Lão nô gặp qua Nhị công tử”.
Ba huynh đệ đích tôn của Trấn Quốc Công phủ, mỗi người đều xuất sắc như
nhau, nhưng nếu phải chọn ra một người giỏi nhất, người đó chắc chắn sẽ
là nhị công tử Giang Thừa Hứa. Thiếu niên nghe thấy có người hành lễ thì chỉ mím môi mỏng, đôi lông mày vẫn đang cau chặt nhưng ánh mắt khi nhìn đến tiểu muội bảo bối đang chơi đùa vui vẻ cách đó không xa thì liền
giãn ra. Hứa ma ma biết rằng nhị công tử tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng
lại rất yêu thương muội muội, mà tình yêu thương đó so với hai vị công
tử còn lại cũng chẳng hơn kém bao nhiêu.
Hứa ma ma cười cười, híp mắt nói: “ Hôm nay Tiết tiểu thư đến chơi, tiểu thư có bạn chơi cùng nên rất vui vẻ”.
Giang Thừa Hứa nhìn nụ cười xán lạn rực rỡ của tiểu muội, khóe môi không tự chủ cũng cong lên.
Hai gò má của Giang Diệu đỏ bừng như trái đào chín, nàng nhìn thấy Giang Thừa Hứa thì liền đưa thanh gỗ quấn dây diều cho Tiết Kim Nguyệt, sau
đó nhanh chân chạy đến ôm chầm lấy thắt lưng của Giang Thừa Hứa, vui vẻ
hô to: “ Nhị ca”.
Giang Thừa Hứa “ ân” một tiếng, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo bé nhỏ
của muội muội lấm tấm mồ hôi thì liền lấy ra một cái khăn tay từ trong
ngực áo, sau đó nhẹ nhàng giúp muội muội lau sạch mặt. Da dẻ của tiểu nữ oa mềm mại, mà bây giờ gương mặt của Giang Diệu lại hơi nhiều thịt nên
càng thêm phấn nộn, dường như chỉ cần chạm nhẹ vào một chút thì liền có
nước chảy ra.
Giang Thừa Hứa lau xong mặt cho muội muội, sau đó lại nhẹ nhàng dặn dò: “ Đừng chơi quá lâu”.
Giang Diệu nghe ca ca nói thế thì cũng ngoan ngoãn đồng ý. Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến âm thanh của Tiết Kim Nguyệt, Giang Diệu quay đầu
lại nhìn thì thấy một tiểu cô nương đang đứng dưới tán cây nghểnh cổ lên nhìn cánh diều đang bị vướng lại trên ngọn. Giang diệu thấy thế thì
nhìn Giang Thừa Hứa, nói: “ Nhị ca, ca giúp Tiết biểu tỷ lấy cánh diều
xuống đi”. Công phu của Nhị ca rất lợi hại, leo cây dĩ nhiên sẽ không
làm khó được hắn.
Giang Thừa Hứa gật đầu không chút do dự, hắn nắm tay dắt muội muội đi
đến chỗ Tiết Kim Nguyệt, sau đó nhanh nhẹn trèo lên thân cây to lớn.
Ánh mắt trời chiếu xuyên qua từng kẽ lá, nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt
tuấn tú của thiếu niên. Chỉ thấy hắn khẽ giơ tay thì đã với lấy được
cánh diều có vẽ hình hồ điệp rực rỡ, hắn cúi người nhìn xuống hai tiểu
cô nương đang dõi mắt mong chờ ở dưới đất. Đôi mi của Giang Thừa Hứa rất dày, dưới ánh mặt trời lại chẳng khác gì hai cánh quạt rẽ tinh xảo.
Thiếu niên lấy được cánh diều thì liền lưu loát nhảy xuống, phủi đi một
ít lá cây đang bám trên người, sau đó mới đi đến trước mặt tiểu cô
nương, vươn tay đưa cho nàng cánh diều.
Tiết Kim Nguyệt thấy hành động của Nhị biểu ca như vậy thì có chút sửng sốt.
Nàng vươn tay nhận lấy cánh diều, nhìn Giang Thừa Hứa đang đứng trước
mặt, âm thanh sợ hãi nhưng lại vô cùng cảm kích: “ Cảm ơn Nhị biểu ca”.
Tiết Kim Nguyệt trông thấy trên bả vai của Giang Thừa Hứa vẫn còn thừa
ra một cái lá thì liền đánh bạo giơ tay ra, nhón chân lên lấy xuống, Nhớ đến những chuyện Giang Diệu vừa kể cho mình nghe, bây giờ trông thấy
Nhị biểu ca tài giỏi như vậy thì liền tin những gì Giang Diệu nói là
thật, nàng nở nụ cười rực rỡ nhìn Giang thừa Hứa: “ Nhị biểu ca thật là
lợi hại”. Dường như chính Tiết Kim Nguyệt cũng không biết rằng đây là
lần đầu tiên nàng cười nói như vậy với Giang Thừa Hứa, tiểu cô nương
đáng yêu khi cười rộ lên liền trông thấy rõ dấu chu sa hình hạt gạo ngay giữa mi tâm, trông chẳng khác gì những tiểu tiên đồng thường hay theo
các vị bồ tát học đạo.
Giang Thừa Hứa nghe vậy thì chỉ “ ừ” một tiếng, ngoài ra cũng không có thêm bất cứ một biểu hiện nào.
Giang Diệu đứng bên cạnh trông thấy ấn tượng của Tiết Kim Nguyệt với nhị ca của mình có thay đổi thì rất đắc ý. Quả thật nhị ca của nàng là một
nam nhân cực kì ưu tú, nếu như Tiết Kim Nguyệt không quá sợ hãi tính
cách của nhị ca thì dĩ nhiên sẽ biết đươc ưu điểm của nhị ca cũng không
phải là ít. Nhị ca và Tiết Kim Nguyệt, tuổi cả hai vẫn còn nhỏ lắm, nếu
bây giờ nói đến chuyện tình yêu thì dường như có hơi sớm, ý đồ của nàng
chỉ muốn Tiết Kim Nguyệt đừng e ngại nhị ca như trước đây mà thôi, còn
mọi chuyện, có lẽ nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
Giang Diệu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Tiết Kim Nguyệt, nói: “ Nhị ca của muội còn biết bện cả châu châu lá đấy”.
Tiết Kim Nguyệt nghe vậy thì cũng rất phối hợp mà lộ ra khuôn mặt vô cùng kinh ngạc và đôi mắt mong đợi.
Giang Diệu nghiêng đầu nhỏ nhìn Giang Thừa Hứa, làm nũng yêu cầu: “ Nhị
ca bện cho muội và Tiết biểu tỷ một con châu chấu để chơi, có được không ạ?”
Giang Thừa Hứa cũng không có từ chối yêu cầu của tiểu muội, hắn gật gật
đầu rồi bảo tay sai vặt bên cạnh mình đi lấy vài nhánh lá cọ diệp. Giang Thừa Hứa là một đứa trẻ thông minh tài giỏi, học cái gì cũng là người
nhanh nhất trong ba huynh đệ, dĩ nhiên việc bện một con châu chấu lá đơn giản này sẽ không thể nào làm khó được hắn.
Gã sai vặt nhanh chân cầm đến vài nhánh lá cọ diệp màu xanh um bắt mắt.
Giang Thừa Hứa cầm nhánh lá trên tay, xem xét một chút thì liền bắt tay
vào bện châu chấu, đôi tay thành thục nhanh thoăn thoắt khiến cho Giang
Diệu và Tiết Kim Nguyệt đang đứng bên cạnh cứ trố mắt ra nhìn, thỉnh
thoảng lại vang lên vài tiếng trầm trồ của hai tiểu nữ oa. Chỉ vài chung thời gian sau, một con châu chấu bằng lá được bện vô cùng tinh xảo và
sống động đã hoàn thành, Giang Thừa Hứa lại cầm lấy một nhánh lá bắt đầu bện thêm một con châu chấu nữa, hai con châu chấu, Giang Diệu và Tiết
Kim Nguyệt, đứa nào cũng có phần.
Tiết Kim Nguyệt nắm con châu chấu nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng bàn tay,
nàng ngước mắt nhìn gương mặt lạnh như băng của Giang Thừa Hứa, thật khó có thể tưởng tượng được một con châu chấu đáng yêu như vậy lại có thể
do người thiếu niên lạnh lùng này làm ra.
Giang Diệu và Tiết Kim Nguyệt chơi một lát rồi lại quay về phòng của
Giang Diệu để rửa mặt. Tiết Kim Nguyệt cứ mãi nắm con châu chấu sống
động trong tay không chịu buông ra, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Diệu, đôi
mắt long lanh nước, âm thanh mềm mại nói: “ Ca ca tài giỏi như vậy, tỷ
cũng muốn có một người…”
Giang Diệu đang được Ngọc Trác hầu hại rửa mặt và tay, nghe được giọng
nói mong chờ của Tiết Kim Nguyệt vang lên từ bên cạnh lại bất ngờ quay
đầu sang nhìn nàng.
Tiết biểu tỷ, tỷ đừng có đùa nha, ca ca cái gì chứ, nếu hai người thật
sự có duyên phận với nhau, sau này muội còn phải gọi tỷ một tiếng nhị
tẩu đấy!
Nhưng mà những lời nói như vậy, Giang Diệu chỉ có thể nghĩ thầm trong
đầu mà thôi, nàng nháy mắt trêu ghẹo Tiết Kim Nguyệt: “ Vậy sau này tỷ
đến chơi với muội nhiều hơn đi, muội nói nhị ca làm cho tỷ thật nhiều
châu chấu”.
Tiết Kim Nguyệt sảng khoái đáp ứng, sau đó lại nhếch miệng cười khúc
khích: “ Nhị biểu ca thật sự quá tài giỏi”. Tiết Kim Nguyệt tuy có một
ca ca ruột thịt là Tiết Đằng, nhưng ca ca kia của nàng lại chẳng khác gì tính cách thô lỗ của những võ tướng tài năng chỉ biết cầm đao giết
giặc, cánh diều vẽ hình hồ điệp mà nàng khoe với Giang Diệu khi nãy,
thật không phải đùa chứ Tiết Đằng mất cả tuần lễ mới có thể vẽ xong cánh diều ấy cho muội muội. Chỉ là vẽ mà ca ca của nàng đã như vậy rồi, nếu
như bắt ca ấy bện châu chấu, có khi châu chấu còn chưa thấy cái đầu mà
tóc ca ca nàng đã rụng hết rồi cũng nên. Nhưng lúc nãy nàng trông thấy
nhị biểu ca thuần thục bện châu chấu như vậy, Tiết Kim Nguyệt nàng thật
sự rất ước ao bản thân mình cũng sẽ có một ca ca giống như nhị ca của
Giang Diệu, ca ca tài giỏi và yêu thương muội muội như vậy, bé gái nào
mà chẳng muốn.
Lưu Ly viện.
Kiều thị đang ngồi trong phòng kiểm tra sổ sách, nghe nha hoàn bẩm báo
rằng có Nguyên Bảo công tử đến chơi thì liền mỉm cười vui vẻ, sau đó
cùng với nha hoàn đi ra ngoài đón tiểu chất nhi.
Nhưng khi bước đến tiền sảnh, trông thấy thiếu niên đứng bên cạnh Nguyên Bảo, Kiều thị nhất thời không nén được sự kinh ngạc.
Kiều thị tiến lên một bước, hơi cúi người hành lễ: “ Gặp qua Tuyên Thế tử”.
Kiều Nguyên Bảo nhìn thấy tiểu cô cô, gương mặt béo mập của tiểu tử liền vui vẻ nhào đến muốn nàng ôm một cái. Kiều thị mỉm cười vươn tay véo
gương mặt đáng yêu của Kiều Nguyên Bảo, sau đó lại ngước mắt lên nhìn
thiếu niên đang yên lặng đứng bên cạnh.
Sắc mặc của Lục Lưu có hơi suy nhược, nhưng so với hôm qua thì đã tốt
hơn rất nhiều, chỉ có điều khí khái uy nghi lẫm liệt ngày trước dường
như đã nhạt hơn nhiều, thay vào đó là vẻ trầm ổn lễ độ đáng có của một
thiếu niên mười bốn tuổi. Hơn nữa thường ngày Lục Lưu đối diện với bất
kì ai thì cũng trưng ra bộ dáng lạnh lùng không thèm đếm xỉa, nhưng cứ
mỗi lần gặp Kiều thị thì lại luôn có thái độ nên có của một vãn bối nhỏ
tuổi hơn, khiêm tốn và biết điều. Đôi môi mỏng của Lục Lưu có hơi nhếch
lên, lễ phép chào lại một tiếng: “ Phu nhân”, sau đó lại liếc mắt nhìn
Nguyên Bảo rồi nói tiếp: “ Nguyên Bảo muốn đếm thăm Diệu Diệu”.
Hắn nói lời này là có ý đồ, hôm nay hắn đến đây, không phải lấy thân
phận của một Tuyên Vương Thế tử mà chỉ là một Đại ca ca đưa tiểu đệ đến
thăm Giang Diệu mà thôi. Kiều thị nghe hắn nói như vậy, tất nhiên sẽ
hiểu nên những lễ tiết dùng cho bậc lớn hơn thì không cần, cứ xem hắn
như vãn bối mà đối xử là được rồi.
Kiều Nguyên Bảo nghe Lục Lưu nói như vậy thì liền cong mông ôm lấy cánh
tay của Kiều thị, nhanh mồm phụ họa: “ Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ, Nguyên
Bảo muốn đến thăm tiểu biểu tỷ, nhưng Nguyên Bảo cũng lo lắng cho Đại ca ca, thế nên….”
Thế nên mới mang Đại ca ca đến thăm biểu tỷ luôn!
Kiều thị thật sự dở khóc dở cười với suy nghĩ của đứa cháu trai này, người ta đường đường là Tuyên Vương Thế tử, vậy mà…
Trước đây Kiều thị cũng đã từng nghĩ, vị Tuyên Vương Thế tử này từ nhỏ
đã mất mẹ, bên cạnh cũng chỉ có một mình Tuyên lão vương phi thật sự
quan tâm chăm sóc, cho nên thấy những tiểu hài tử đáng yêu thì liền muốn thân cận chơi đùa, hôm nay lại trông thấy Lục Lưu chiều chuộng Kiều
Nguyên Bảo như vậy, nàng lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng.
Kiều thị cứ như vậy mà hiểu lầm Lục Lưu, đã thế còn nhìn hắn với ánh mắt “ thật là một hài tử đáng thương” làm cho Lục Lưu trông thấy mà lại
không rõ nguyên nhân làm sao.
Kiều thị quay đầu sang nói với nha hoàn bên cạnh: “ Ngươi đến Cẩm Tú viện gọi tiểu thư đến đây”.
Kiều Nguyên Bảo nghe cô cô nói như vậy thì rất tò mò nên liền mở miệng
hỏi: “ Tại sao tiểu biểu tỷ phải đến đây ạ? Để Nguyên Bảo và Đại ca ca
đến chơi với tiểu biểu tỷ không được sao?”. Mọi khi hắn đến Trấn Quốc
Công phủ, cô cô liền sai nha hoàn đưa hắn đến Cẩm Tú viện của tiểu biểu
tỷ, sao hôm nay lại không cho hắn đến nữa?
Kiều thị cũng có lí lẽ riêng của mình. Nguyên Bảo còn nhỏ mà lại là biểu đệ nên cho dù có đến phòng riêng của nữ nhi thì cũng không sao, mọi hôm nàng sẽ trực tiếp đưa hắn đến Cẩm Tú viện để chơi cùng khuê nữ. Nhưng
hôm nay lại có thêm một Thế tử, mặc dù nói là bồi Nguyên Bảo đến thăm
nhưng dù sao thân phận người ta cũng vô cùng cao quý, nàng nào dám để
hắn tự mình đến nơi ở của Diệu Diệu. Người ta không để ý thân phận, đó
là một chuyện, nhưng thân là đương gia chủ mẫu của Trấn Quốc Công phủ
sau này, nàng vẫn nên lấy lễ của quân thần mà đối đãi thì tốt hơn.
Kiều thị vẫn còn đang phân vân không biết nên trả lời câu hỏi của Kiều
Nguyên Bảo như thế nào thì Lục Lưu đã lên tiếng: “ Không sao đâu, cứ để
vãn bối và Nguyên Bảo tự mình đến thăm Diệu Diệu là được rồi”.
Kiều thị nghe Lục Lưu nói như vậy thì bất ngờ không thôi, nàng nhìn thấy trong đối con ngươi đen nhánh của Lục Lưu, đó là sự chân thành muốn đến thăm nữ nhi chứ không phải là sự khách khí, nói cho có lệ. Kiều thị rất thích những người có tính cách chân thành, nàng vốn đã quý mến Lục Lưu, nay nghe hắn nói như vậy thì càng thêm ngưỡng mộ.
Kiều thị gật gật đầu, sau đó vui vẻ trả lời: “ Tất nhiên là được rồi”.
Nàng cúi đầu nhìn Kiều Nguyên Bảo, lại vươn tay xoa lên mái tóc mềm mại
của hắn, dặn dò: “ Nguyên Bảo vẫn nhớ đường phải không? Vậy con đưa Thế
tử đến Cẩm Tú viện của biểu tỷ đi”.
Kiều Nguyên Bảo được cô cô phân phó cho nhiệm vụ dẫn đường như vậy thì
rất cao hứng, tiểu tử béo tròn ưỡn thẳng thắt lưng, sau đó lại chạy đến
nắm lấy tay của Lục Lưu. Kiều Nguyên Bảo biết tay phải của Đại ca ca bị
thương nên rất thông minh đi một vòng đến bên cánh tay trái của hắn mới
dám ôm lấy, sau đó lại nhiệt tình nói: “ Đại ca ca, để Nguyên Bảo dắt ca đi tìm tiểu biểu tỷ”.
Kiều thị nhìn một cao một thấp cùng nắm tay nhau đi đến Cẩm Tú viện,
dung nhan diễm lệ lại không nén được ý cười vui vẻ. Hiểu Cúc từ nãy đến
giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát, nàng bị nhừng hành động của Tuyên Thế tử làm cho hồ đồ thật rồi. Hiểu Cúc không nhịn được tò mò, thầm thì hỏi
nhỏ: “ Phu nhân, người xem Thế tử như vậy, cuối cùng là có ý gì?”.
Tuyên Vương Thế tử, mặt mày lạnh lùng, đối xử với ai cũng đều hờ hững
chẳng chút tình cảm, vậy mà lại quan tâm đến một tiểu nữ oa sáu tuổi,
chuyện này kể ra chắc có quỷ mới tin. Nếu như tiểu thư nhà nàng đã mười
sáu tuổi, vậy thì nghe còn được,….Này, có khi nào Tuyên thế tử mắc bệnh
luyến đồng, bệnh nặng lại không muốn cho ai biết nên mới làm ra vẻ lạnh
lùng như vậy không?
Kiều thị nhếch môi, nhìn Hiểu Cúc không ngừng thay đổi sắc mặt, chỉ nhẹ
nhàng nói: “ Có một số việc, đừng nên nghĩ quá phức tạp, Thế tử chỉ đơn
giản là muốn đến thăm Diệu Diệu mà thôi…”. Nụ cười trên gương mặt của
Kiều thị lại chợt tắt, nàng thở dài rồi lại nói tiếp: “ Thế tử là một
hài tử rất đáng thương, nếu như ngài muốn thân thiết với Nguyên Bảo và
Diệu Diệu, ta cũng sẽ vui vẻ đồng ý cho mấy đứa nhỏ tiếp xúc nhiều hơn
một chút. Vị thiếu niên này, là một đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không có gì
không tốt, hơn nữa…”
“…Hơn nữa, Thế tử cũng thật là tuấn tú”. Hiểu Cúc nhanh mồm bổ sung.
Nàng hầu hạ phu nhân đã nhiều năm nên rất hiểu tính cách của người. Phu
nhân xem người chỉ xem mỗi gương mặt, nếu như gương mặt ưa nhìn một chút thì liền kết luận ngay người đó không phải là người xấu, còn nếu có hơi xấu xí mộ chút thì ngay lập tức sẽ kết luận người đó nội tâm không
trong sạch. Chỉ là phu nhân là một thiếu phụ nghiêng nước nghiêng thành, lão gia cũng là người vô cùng anh tuấn nên sinh ra những đứa trẻ đều
xinh đẹp hơn người, vậy nên để được phu nhân chấp nhận là một người có
dung mạo ưa nhìn thì cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng đâu. Tuyên Thế tử này là một ví dụ điển hình đấy!
Kiều thị nghe nha hoàn nói như vậy thì liền mỉm cười, giả vờ mắng: “ Ngươi thật lắm lời đó”
Trời ban cho Kiều thị một dáng vóc yểu điệu cùng một phong thái thanh lệ mềm mại, mỗi dáng đi, giọng nói hay nét cười đều làm cho tất cả nam
nhân điêu đứng, bảo sao Giang Chính Mậu lại không yêu vợ như mạng cho
được.
Cẩm Tú viện.
Giang Diệu đang ngồi trên ghế quý phi được làm bằng gỗ cây la hán chạm
khắc bằng những hoa văn tinh xảo, mặt trên được bày một lớp đệm mềm để
tiểu nữ oa không bị độ cứng của gỗ làm đau da thịt. Trên sắc xanh của
tấm đệm chính là màu hồng của lớp váy lụa được tùy ý phô bày trông chẳng khác gì những cánh hoa mềm mại đang nhảy múa trên nền trời bao la.
Giang Diệu được Ngọc Trác chải cho hai búi tóc quả đào, hai sợi dây chun gắn những nụ hoa nhỏ cùng hạt trân châu sáng loáng được quấn quanh búi
tóc. Gương mặt nàng trắng nõn mịn màng, nhưng làn da phấn nộn như vậy
lại làm cho vết thương ngày hôm qua lại càng rõ ràng hơn.
Bàn tay ngọc ngà của tiểu oa nhi nhẹ nhàng nâng một chén sứ màu trắng
ngà có chạm trỗ hoa mai vàng rực rỡ, bên trong chén sứ nhấp nhô những lá sen nhỏ xanh biếc, mùi thơm của hoa sen lan tỏa khắp cả căn phòng. Hôm
nay mặt trời lên cao, thời tiết có phần oi bức hơn mọi hôm, lá sen cùng
nước trà trong veo như thế này thật khiến cho tâm trạng con người trở
nên thoải mái. Giang Diệu ngắm nhìn những lá sen bồng bềnh trong nước
trà một lát, đang định cúi đầu nếm thử vị trà ngon như thế nào thì đã
nghe được âm thanh giòn tan của Kiều Nguyên Bảo từ bên ngoài vọng vào.
Giang Diệu nở nụ cười.
Giọng nói vừa vang lên thì Kiều Nguyên Bảo đã như một cơn lốc chạy vào.
“ Tiểu biểu tỷ”. Kiều Nguyên Bảo gọi to một tiếng, sau đó nhanh chân
chạy đến bên cạnh Giang Diệu. Hắn nhìn thấy khối sưng ứ máu vẫn còn nằm
trên trán tiểu biểu tỷ xinh đẹp thì khuôn mặt bỗng chốc cau có, đôi lông mày nhỏ cũng chau lại. Kiều Nguyên Bảo vươn tay, muốn chạm vào vết
thương của Giang Diệu nhưng lại sợ làm nàng bị đau, bộ dáng đau lòng của tiểu hài tử khiến Giang Diệu không khỏi buồn cười.
Kiều Nguyên Bảo nhẹ nhàng hỏi: “ Tiểu biểu tỷ còn đau không?”
Thấy tiểu biểu đệ lo lắng cho mình như vậy, Giang Diệu mỉm cười, trả lời: “ Không đau”.
Kiều Nguyên Bảo nghe nàng nói như vậy liền hớn hở ra mặt, vui vẻ đáp: “
Vậy thì tốt rồi!”. Hai tỷ đệ trò chuyện với nhau một lúc thì mới phát
hiện ra vẫn còn một người ở trong phòng, Kiều Nguyên Bảo liền nhanh mồm
giới thiếu, hưng phấn nói với Giang Diệu: “ Đại ca ca cũng đến thăm tiểu biểu tỷ đấy”.
Đại ca ca.
Giang Diệu hơi nắm chặt bàn tay nhỏ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, chạm vào tầm mắt của nàng chính là vị thiếu niên anh tuấn lạnh lùng, sự xuất hiện của Lục Lưu khiến nàng không khỏi kinh hãi. Tên này bị thương nặng vậy sao không ngoan ngoãn ở lại Tuyên Vương phủ dưỡng thương, còn chạy
đến đây làm cái gì? Giang Diệu vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao người ta
cũng đã đến rồi, dù thế nào thì cũng nên cảm ơn người ta đã quan tâm
mình một tiếng.
Giang Diệu cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình, sau đó ngọt ngào gọi: “ Lục ca ca”.
Đây là lần đầu tiên Lục Lưu đến phòng của Giang Diệu, những đồ vật được
bày trí bên trong đều là những món đồ tinh xảo và quý giá, những món
trang sức nữ tính được bày trí khắp nơi, điều này cho thấy được sự sủng
ái của Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ là lớn đến mức nào. Lục Lưu âm
thầm đánh giá căn phòng ấm áp, không chỉ là lần đầu tiên đặt chân vào
phòng của Giang Diệu mà còn là lần đầu tiên hắn đặt chân vào khuê phòng
của cô nương nhà người ta.
Nhưng mà, Giang Diệu chỉ mới có sáu tuổi, cái gì mà khuê phòng với chẳng không.
Lục Lưu đang thất thần với suy nghĩ của riêng mình, nghe thấy tiếng gọi
của Giang Diệu thì mới dời đi tầm mắt, hắn khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Nhìn thấy gương mặt tiểu nữ oa vẫn hồng hào non mềm, tâm trạng của hắn
cũng vui vẻ hơn.
Chỉ là…
Ánh mắt của Lục Lưu dừng lại trên vầng trán của Giang Diệu, ý cười nhẹ nhàng bỗng chốc tắt ngấm.
Giang Diệu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, nàng bị ánh mắt của Lục Lưu làm cho tê dại cả da đầu. Trông lúc Lục Lưu vẫn còn chăm chú xem xét
vết thương trên trán nàng thì Tiết Kim Nguyệt từ bên ngoài đi vào, trong tay vẫn còn vung vẩy con châu chấu nhỏ mà Giang Thừa Hứa đã bện cho
nàng lúc nãy. Kiều Nguyên Bảo là một đứa nhỏ ham chơi nên khi nhìn thấy
con châu chấu xinh đẹp thì liền nhảy xuống khỏi ghế của Giang Diệu, chân ngắn lon ton chạy đến trước mặt Tiết Kim Nguyệt, ồn ào hô: “ Nguyên Bảo cũng muốn có một con”.
Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy Nguyên Bảo đáng yêu thì muốn bày trò trêu
chọc, nàng nhấc váy lên chạy nhanh ra ngoài, Kiều Nguyên Bảo như quả cầu màu xanh lập tức lăn theo chân Tiết Kim Nguyệt.
Giang Diệu bị hai người chọc cười, nhưng phát hiện không khí trong phòng bỗng chốc biến hóa, nàng phát hiện trong căn phòng to lớn bây giờ chỉ
còn lại nàng và Lục Lưu mà thôi.
Giang Diệu lén lút nhìn thiếu niên cao gầy đang đứng trước mặt.
Lục Lưu nhìn vẻ mặt của nàng thì không khỏi buồn cười, hắn giơ tay vẫy
vẫy nàng đến, gương mặt ôn hòa cùng âm thanh nhẹ nhàng dụ dỗ: “ Diệu
Diệu, đến đây”.
Giang Diệu vừa nghe hắn gọi, cái mông tròn không tự chủ lại di chuyển về…. phía sau