Giang Diệu
cùng ba ca ca ở lại Kiều phủ dùng qua bữa trưa rồi lại bồi chuyện với
ngoại tổ mẫu thêm một lúc nữa thì mới chuẩn bị trở về.
Kiều Nguyên Bảo hiếm khi được gặp tiểu biểu tỷ nên vóc dáng mập mạp liền quấn quít lấy Giang Diệu, khóc lóc la hét không cho Giang Diệu đi. Tiểu tôn nhi trưng một bộ mặt đáng yêu khóc đến thảm thiết khiến cho lão phu nhân đang ngồi trên ghế thái sư mà như đứt từng khúc ruột.
“ Nguyên Bảo ngoan nào, mau thả biểu tỷ ra đi.” Người lên tiếng chính là mẫu thân của Kiều Nguyên Bảo, là cữu mẫu của Giang Diệu- Trương thị.
Trương thị xuất thân từ danh gia vọng tộc, là một phụ nhân đoan trang
thanh lệ nhưng lại thêm chút mỏng manh yếu đuối, vốn đã sinh được ba hài tử nên vóc người có chút đẫy đà, trông rất phúc hậu.
Kiều Nguyên Bảo khit khịt mũi, đôi mắt to ướt nước, nghẹn ngào nói: “ Không muốn đâu, Nguyên Bảo không rời xa tiểu biểu tỷ”.
Trương thị nhìn phản ứng của nhi tử lại có chút đau đầu.
Lão đại thấy cữu mẫu không khuyên được biểu đệ thì lên tiếng: “ Đại cữu
mẫu, hay là để Nguyên Bảo theo chúng con về Trấn Quốc Công phủ đi, mấy
ngày nữa con sẽ tự mình đưa biểu đệ về lại cho người”. Giang Thừa Nhượng nói ra ý kiến này vốn cũng có chút tư tâm, bởi vì thấy muội muội không
ai ai chơi cùng nên mong muốn tiểu biểu đệ đáng yêu này đến chơi cùng
nàng. Dù sao thì có người chơi cùng thì cũng tốt hơn la nuôi một con thú cưng để làm bạn.
Trương thị nhìn lão phu nhân, muốn xin ý kiến. Lão phu nhân suy nghĩ
chốc lát rồi cũng gật đầu. Trương thị nhận được sự đồng ý của mẫu thân
thì nhanh chóng về lại tẩm viện để thu dọn đồ đạc cho nhi tử đến Trấn
Quốc Công phủ chơi mấy hôm. Trước khi đưa con trai lên xe ngựa thì còn
dặn dò tỉ mỉ một hồi.
Xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ rất rộng rãi. Giang Diệu có thân hình nhỏ nhắn, trong xe ngựa lại được lót thêm những tấm nệm êm ái cực kì thoải
mái, trên bàn gỗ được đặt trước mặt còn để các loại bánh ngọt tinh xảo
cùng nước trà thơm lừng. Phu xe cũng là người do Giang Chính Mậu tuyển
chọn kĩ lưỡng nên lái xe cũng rất thành thục, xe đi trên đường cùng
không hề xóc nãy làm mọi người thấy khó chịu. Mà người vui vẻ nhất có lẽ là lão tam Giang Thừa Ngạn, đi thăm ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu lại
còn dắt về thêm một tiểu biểu đệ, hai người hợp tính nhau nên ở trong xe huyên náo ồn ào, tiếng nói tiếng cười vang vọng khắp cả không gian.
Xe ngựa đi qua chợ, bên ngoài truyền đến âm thanh náo nhiệt của kẻ bán
người mau. Kiều Nguyên Bảo hiếu kì ghé đầu ra khỏi cửa sổ xem phong cảnh bên ngoài, nhìn đám người nhộn nhịp lại còn có những gánh xiếc đang
biểu diễn thì vô cùng hưng phấn, liền ngoái đầu nói với mấy biểu ca đang ở bên trong: “ Nguyên Bảo cũng muốn xem”.
Tiết Đoan Ngọ cũng sắp đến nên đây chính là thời điểm mà Vọng Thành náo nhiệt nhất.
Giang Thừa Ngạn cũng rất thích náo nhiệt nên trông thấy cũng thèm muốn
được tận mắt chứng kiến. Lần trước khi ra phố cùng muội muội thì bị Lục
Lưu quấy rầy nên vẫn chưa được xem họ biểu diễn. Nhưng hiện giờ mọi
chuyện vẫn là do đại ca làm chủ nên hắn cũng không có ý kiến, chỉ vươn
tay gõ lên đầu tiểu biểu đệ, trêu ghẹo: “ Không được quấy rối, còn làm
loạn nữa thì ta đánh sưng mông đệ lên đó”.
Kiều Nguyên Bảo lấy hai tay che lên cái mông tròn như phản xạ, sau đó
lại mếu mào vùi vào lòng tiểu biểu tỷ đang ngồi bên cạnh, oan ức khóc
lóc.
Rốt cuộc thì Kiều Nguyên Bảo vẫn không được xem diễn xiếc ngoài đường
phố. Xe ngựa lại nhanh chóng trên đường về Trấn Quốc Công phủ.
Trấn Quốc Công phủ.
Kiều Nguyên Bảo vốn là một đứa bé đáng yêu, người gặp người thích nên
khi vừa vào phủ thì Kiều thị đã nhanh chóng đem cháu trai mũm mĩm ôm vào lòng, lại điểm điểm lên cái mũi nhỏ của hắn, cười cười: “ Lại mập lên
đúng không?”.
“…Cô.” Kiều Nguyên Bảo rất yêu thích vị cô cô này bởi vì mặc dù cô cô
không thường xuyên đến Kiều phủ nhưng mỗi lần đến đều tặng những lễ vật
rất dễ thương cho mấy đứa cháu. Kiều Nguyên Bảo vươn hai cánh tay như
hai ngó sen ôm lấy cổ của Kiều thị, vô cùng thân mật. Kiều Nguyên Bảo
mới có ba tuổi nên Kiều thị phải nâng cái mông hắn lên mới là cho hắn có thể ôm được cổ nàng. Sau đó Kiều thị mỉm cười nhìn khuê nữ đang đúng
bên cạnh, nghĩ thầm: “ Diệu Diệu có bạn chơi cùng cũng tốt”.
Giang Diệu dắt về một tiểu biểu đệ bám người nên chuyện gì cũng không
thể làm được. Ví dụ như mọi ngày nàng đều luyện chữ thì bây giờ chỉ cần
trải giấy ra thì Kiều Nguyên Bảo đã mò đến gây sự, hay là đến lúc ăn cơm thì hắn cũng sẽ chạy đến ghế bên cạnh đòi nàng phải giúp hắn ăn.
Giang Diệu đối với tiểu biểu đệ này cũng không còn cách nào khác. Bởi vì nàng đã chết đi sống lại nên bây giờ tâm hồn thật sự là một vị cô nương mười sáu tuổi, cho dù đã dần thích ứng với sinh hoạt của một tiểu nữ oa sáu tuổi nhưng để có thể hoạt bát náo loạn như những đứa trẻ bình
thường thì nàng vẫn chưa thể làm được. Giang Diệu thấy Kiều Nguyên Bảo
nghịch ngợm đang nằm dài trên bàn đòi nàng chơi cùng thì nhất thời không biết nên làm gì cho phải, sau đó lại nhấc bút lên chấm vào nước mực
trong nghiên, rồi lại quẹt một đường nhỏ trên gương mặt trắng nõn của
biểu đệ.
Lúc Kiều thị đi vào thì trông thấy khuê nữ đang ngồi trên bàn luyên chữ, còn tiểu chất nhi thì nằm chổng mông trên giường, ngáy o o.
Kiều thị nhìn thấy cái râu đen trên mặt Kiều Nguyên Bảo thì cảm thấy
buồn cười, rồi lại nhìn Giang Diệu nói: “ Con đó, lại trêu ghẹo Nguyên
Bảo”.
Giang Diệu ngẩng đầu nhìn mẫu thân, lầm bầm: “ Tại Nguyên Bảo bướng bỉnh quá thôi”.
Kiều thị cũng bất đắc dĩ mà cười, lại xoa đầu khuê nữ, hỏi: “ Nghi biểu
tỷ của con có thích đóa châu sai kia không?”. Cháu gái Kiều Mộ Nghi này
tính cách có giống với nàng lúc còn nhỏ nên Kiều thị cũng rất hiểu tính
tình này của tiểu chất nữ. Nàng nhìn khuê nữ thân thể từ nhỏ đã ốm yếu,
số lần mọi năm đến thăm Kiều phủ cũng không nhiều, nhị lão nhìn thấy đứa cháu ít khi gặp mặt nên cũng sẽ nhiệt tình hơn những đứa khác. Nhưng
Kiều Mộ Nghi còn quá nhỏ để hiểu được điều đó, bỗng dưng mọi ánh mắt
trước đó đều quan tâm đến mình nhưng nay lại rơi trên người tiểu biểu
muội thì trong lòng cũng không tránh khỏi việc có chút ghen tị. Tuy rằng như vậy, nhưng bản chất thật sự của Kiều Mộ Nghi lại là đứa bé rất tốt
bụng.
Giang Diệu trả lời: “ Nghi biểu tỷ rất thích, hơn nữa còn nói chuyện rất nhiều với con”.
Câu trả lời của Giang Diệu khiến Kiều thị rất vừa lòng, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Kiều thị lại nói: “ Diệu Diệu sau này có đến thăm ngoại tổ phụ và ngoại
tổ mẫu thì cũng đừng quên nói chuyện nhiều hơn với Nghi biểu tỷ nghe
con”.Kiều thị rất hy vọng khuê nữ cùng cháu gái có thể thân thiết với
nhau, trong lòng cháu gái có ý nghĩ như thế cũng là điều bình thường,
nhưng tính tình của nó lại cương trực, vui buồn yêu ghét gì cũng đều
viết lên mặt, nhưng hài tử như vậy thì nàng mới yên tâm để nữ nhi của
mình kết bạn.
Giang Diệu hiểu được nỗi lo lắng của mẫu thân nên gật đầu đáp ứng: “ Nương cứ yên tâm”.
Hôm nay Kiều Mộ Nghi đã cố tình nhắc nhớ Giang Diệu về chuyện của Vệ Bảo Linh, thứ nhất vì Giang Diệu vốn là biểu muội, nên nàng ấy mong muốn
Giang Diệu có thể cùng đứng trên một chiến tuyến, cùng ghét chung một
người; thứ hai nữa là cho dù Giang Diệu có bị Vệ Bảo Linh bắt nạt thì
cũng có thể đối phó được, đừng nên dẫm lên vết xe đổ của nàng một lần
nữa.
Giang Diệu trầm ngâm suy nghĩ về ngụ ý trong những câu nói của Kiều Mộ Nghi.
Lúc trước Kiều Mộ Nghi ra vẻ chán ghét Giang Diệu chính là do cảm thấy
rằng Giang Diệu cướp đi hết sự sủng ái vốn thuộc về nàng ấy, nhưng nếu
như bản thân Giang Diệu bị người ngoài bắt nạt thì nàng chính là người
duy nhất đứng ra bảo vệ cho biểu muội của mình.