Lại năm ngày nữa trôi qua, không biết Giang Chính Mậu đã làm gì nhưng mà Trần Ngũ gia đã tự mình đến chào hỏi Trấn Quốc Công phủ.
Quan trọng hơn hết, hắn đến để giải trừ hôn ước cho tụi nhỏ.
Kiều thị cùng Giang Chính Mậu nghe người hầu báo tin thì liền vội vàng
ra ngoài tiếp khách. Cả hai nhìn Trần Ngũ gia mang theo nét mặt vô cùng
áy náy thì đều đồng thời ngẩn người. Lần trước khi vừa đề cập đến chuyện hôn ước giữa Trần Ngưng Chỉ và Giang Thừa Ngạn, Thái thị vừa nghe nữ
nhi có thể gả đến Trấn Quốc Công phủ thì hận không thể mang theo con gái mình đến nhà người ta ngay, sợ thông gia đổi ý, vẻ mặt nàng ta lúc ấy
chính xác là không cam lòng giải trừ mối hôn sự này. Với lại, Trần Ngũ
gia vốn rất nghe lời Thái thị, sẽ không có chuyện nàng ta không muốn mà
hắn đã tự lên tiếng đòi hủy bỏ hôn ước này.
Đôi mày liễu của Kiều thị cau lại, nghiêng đầu nhìn trượng phu bị nàng
lạnh nhạt mấy hôm nay. Tuy rằng sắc mặt của Giang Chính Mậu vẫn không
nhìn ra được điều gì bất thường nhưng dù sao nàng cũng chung chăn chung
gối với hắn hơn mười năm, làm sao lại không nhìn ra được? Gương mặt của
Giang Chính Mậu lúc này chính là dáng vẻ của một người vừa trút được
gánh nặng. Kiều thị chờ đến khi Trần Ngũ gia rời khỏi thì liền kéo ống
tay áo của Giang Chính Mậu, hỏi nhẹ: “ Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”.
Bởi vì Kiều thị biết chắc chắn Trần gia sẽ không vô duyên vô cớ mà muốn giải trừ hôn ước.
Đây là lần đầu tiên kể từ hôm đó thê tử chủ động nói chuyện cùng nên
Giang Chính Mậu vô cùng cao hứng, sắc mặt cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Hắn nhanh tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng thì liền bị giật ra không
thương tiếc, nàng tức giận nói: “ Chỉ cho phép nói, không cho phép động
tay động chân”.
Lệnh thê như núi nên Giang Chính Mậu cũng không dám làm lộn xộn thêm
nữa, hắn ấn thê tử ngồi xuống ghế mềm, sau đó lại ngồi đối diện với
nàng, giải thích một hồi.
Chuyện vốn là như vậy. Ngày hôm ấy Giang Diệu cùng với Giang Thừa Ngạn
đến Trần phủ xin lỗi Trần Ngưng Chỉ, không biết Giang Diệu đã nói gì mà
tối hôm đó Trần Ngưng Chỉ liền bị bệnh, còn ăn nói linh ta linh tinh,
không đầu không đuôi. Thái thị hoảng sợ cho người mời đại phu, nhưng
cũng chỉ chẩn đoán được mạnh tượng của tiểu cô nương rất bình thường,
không có bệnh gì trong người. Nhưng suốt ba ngày liền, bệnh tình của
Trần Ngưng Chỉ vẫn không hề thuyên giảm ngược lại còn có vẻ nghiêm trọng thêm. Thái thị lo lắng nữ nhi đã nhiễm phải thứ tà ma gì đó không sạch
sẽ nên liền mời mọt đại sư từ Pháp Hoa Tự. Đại sư hỏi gần đây Trần Ngưng Chỉ đã xảy ra những chuyện gì, nghe được nàng cùng tam công tử của Trấn Quốc Công phủ có một mối hôn ước do cha mẹ sắp đặt thì liền xem bát tự
của cả hai. Sau đó mới nói cho Thái thị nghe bệnh của Trần Ngưng Chỉ vốn không tìm ra nguyên nhân là do sự xung đột mệnh khắc, mệnh của Giang
Thừa Ngạn khắc mệnh của Trần Ngưng Chỉ, nếu để hai người gần nhau thì
Trần Ngưng Chỉ sẽ bị bệnh liên miên, cả hai không thích hợp làm phu thê. Thêm vào đó, Trần Ngũ gia cũng bên tai thê tử mà thuyết phục một hồi
nên Thái thị do dự suốt một ngày mới để Trần Ngũ gia đến Trấn Quốc Công
phủ giải trừ hôn ước.
Kiều thị cẩn thận xem xét, con ngươi liền sáng lên, vội hỏi: “ Là do chàng làm có phải không?”.
Giang Chính Mậu là người xưa nay luôn làm việc một cách quang minh chính đại, đây cũng là lần đầu tiên hắn phải sử dụng đến thủ đoạn để giải
quyết vấn đề, hắn nhìn Kiều thị, có phần ngượn ngùng. Cũng may là hắn
với vị đại sư ở Pháp Hoa Tự cũng có chút giao tình nên mặt dày dụ dỗ cả
nửa ngày mới khiến vị ấy động lòng, lại thêm bấy lâu này hắn cất giữ
được Tuyết Phong trà, phải hối lộ người ta thêm hai bao nữa mới nhờ được vụ này. Chuyến này để dỗ vợ dỗ con, hắn lỗ nặng rồi.
Giang Chính Mậu nhìn sắc mặt của thê tử đã tốt hơn trước thì sung sướng
vô cùng, liền vồ đến ôm nàng vào lòng: “ A Uyển, việc này xác thực là do vi phu không đúng, nhưng mọi chuyện cũng đã qua đi rồi, nàng đừng giận
vi phu nữa có được hay không?”.
Kiều thị nghe trượng phu ngọt ngào như vậy thì trong lòng cũng vui mừng
không thôi, nhưng lại nhớ đến việc hắn quyết định hôn sự của nhi tử qua
loa như vậy thì liền nổi giận trở lại. Chóp mũi có chút chua xót, ánh
mắt có chút hồng, nàng nức nở khóc trong lòng phu quân: “ Chàng có biết, nếu như sau này Ngạn Nhi cưới phải một người mà nó không yêu thương,
trài qua một cuộc sống không hạnh phúc thì sẽ đau khổ đến mức nào hay
không? Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, cả đời này thiếp cũng không sống
vui nổi!”.
Giang Chính Mậu thấy nước mắt ái thê thi lại bận bịu thêm một phen nữa,
một bên vừa vội vã nhận sai, một bên lại ôn nhu dỗ nàng ngừng khóc.
Kiều thị cảm thấy nếu cứ như vậy đã tha lỗi cho trượng phu thì quá tiện
nghi, lại đòi hỏi: “ Nhưng chàng phải đáp ứng với thiếp, chuyện hôn nhân của các hài nhi sau sau này, phải do tụi nhỏ làm chủ, nếu cảm thấy yêu
mến ai thì liền lấy người đó, có được không?”.
Đạo làm con, chuyện hôn nhân đại sự đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy,
làm gì đến lượt bọn nhỏ tự mình làm chủ? Nhưng Giang Chính Mậu không
phải là loại nam tử chỉ biết hứa suông, nếu như hắn đã đáp ứng với nàng
thì nhất định phải làm được, nên nghe thê tử nói vậy thì Giang Chính Mậu cũng không đồng ý ngay, nhưng vẫn không nỡ làm ái thê thêm đau lòng nên chỉ nhẹ giọng trả lời: “ Việc hôn nhân của Tiểu Hứa và Tiểu Ngạn thì có thể do tụi nó làm chủ, nhưng Tiểu Nhượng thì khác, chuyện hôn nhân của
nó phải do chúng ta quyết định”.
Kiều thị tuy rằng muốn che chở cho nhi tử nhưng căn bản nàng không phải
là loại nữ nhân không biết điều, cho dù phu quân có sủng nàng, đáp ứng
nàng nhưng cha mẹ chồng cũng sẽ không đáp ứng. Kiều thị cũng không cố
tình gây sự, dù sao trong ba đứa con trai thì hai đứa cũng đã được tự do lựa chọn người mình yêu nên nàng cũng đã rất hài lòng. Nhưng bất giác
nhớ lại nữ nhi bé nhỏ, nàng lại dựa vào ngực trượng phu, nũng nịu: “
Diệu Diệu cũng vậy. Nếu sau này con gái thiếp vừa ý nam nhân nào, nếu
như người đó phẩm hạnh đoan chính, đáng giá để nữ nhi phó thác cả đời,
cho dù dòng dõi không cao quý thì chàng cũng không được phản đối, có
được không?”.
Con gái thiếp? Thế Diệu Diệu không phải là nữ nhi bảo bối của hắn sao?
Trong thâm tâm Giang Chính Mậu rất muốn tìm một nam tử xuất thân cao quý một chút để có thể chiếu cố nữ nhi, để nàng không bị khi dễ. Nhưng suy
nghĩ đến lời nói của thê tử thì hắn cũng cảm thấy rất có lý, xuất thân
không quan trọng, quan trọng là người đó có yêu thương nữ nhi hay không. Hắn do dự một hồi rồi cũng gật đầu đáp ứng.
Kiều thị lấy được đáp án vừa ý từ trượng phu thì mới thở phào nhẹ nhõm,
lấy khăn lau nước mắt từ trong tay áo. Giang Chính Mậu nhận lấy khăn từ
trong tay nàng, nghiêng người, nhẹ lau nước mắt của thê tử. Bỗng nhiên
thấy Kiều thị đứng dậy, Giang Chính Mậu liền kéo ống tay áo của nàng, vẻ mặt vô tội: “ A Uyển…”
Kiều thị nguýt hắn một cái, giọng điệu mềm mỏng mang theo ngữ khí đùa giỡn: “ Thiếp đi xem Diệu Diệu một chút”.
Dù sao vẫn không thể nào tranh sủng với khuê nữ, nên Giang Chính Mậu vẫn rộng lượng buông tay áo của nàng, nhưng gương mặt tuấn tú đã thay bằng
vẻ ủ rũ như bị ai đó bỏ rơi, trông chẳng khác gì chú chó lớn lang thang
không nhà để về. ( Mê : Nguyên bản gốc là đại cẩu luôn đấy nhé J)).
Không phải nói chứ ta thích cặp đôi này cực, già đầu rồi mà còn cute gì
đâu >0.