Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Chương 64: Chương 64: Fan bị đui mù(*) luôn rồi




(Ví von sự ngạc nhiên đến mức choáng váng)

Fan Thư, fan Hạo, fan CP Tốt Mềm, bùng nổ.

Đầu tiên là Thư Loan tuyên bố trên weibo, lời ít mà ý nhiều, nói thời gian gần đây tâm trạng không được ổn, bởi vậy sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Có thể là nửa tháng, cũng có thể là nửa năm, trong thời gian này chỉ có thể nhận những quảng cáo nhỏ hoặc là những công việc dễ dàng thực hiện, sẽ không có thêm tác phẩm mới.

Fan kêu rên, còn chưa kịp thoát ra khỏi đau buồn, ngày hôm sau liền thấy Tưởng Hạo up weibo.

[ Bức ảnh ] Đẹp trai.

Bức ảnh là bóng lưng của một người đàn ông, người đàn ông mặc một cái áo khoác mùa đông dày cộm đang đứng nhìn thuyền gỗ ở trước mắt. Trên bến tàu có rất rất nhiều chiếc thuyền buồm nhỏ phiêu bạt, một bên là quán bar cùng với những căn nhà có đủ mọi màu sắc dường như là một thị trấn trong truyện cổ tích, nhìn bức ảnh có người suy đoán đây là một thị trấn nhỏ ở Đan Mạch.

Thân hình người đàn ông bị áo khoác che đậy, cũng không quay đầu lại, nhưng fan Thư nhìn mái tóc đen mềm mại, với kinh doanh nhiều năm liếm màn hình khiến bọn họ ngửi thấy mùi gì đó sai sai!

Fan Thư cảm thấy hơi choáng váng.

Trời đất?

Trời đất?

Đây là Loan Loan nhà bọn họ sao??? Thật sao? Thật sao?

Mà cách mấy ngày, Tưởng Hạo lại up weibo.

[ Bức ảnh ] Đẹp trai

Vẫn chỉ có hai chữ “Đẹp Trai”, vẫn là bóng lưng của một người, đang đi trên đường phố, mơ hồ có thể nhìn thấy người ấy cầm một cây kem, hoa tuyết rơi vào kem, có màu đen và trắng xen kẽ. Mà người chụp ảnh cũng đi theo phía sau người kia, trên tay cũng cầm một cây kem màu phấn hồng, như một tên trộm đáng yêu.

Fan Hạo cảm thấy hơi chóng mặt.

Trời đất?

Trời đất?

Hạo ca nhà bọn họ vẫn luôn là một người luôn gắn liền với hình tượng kiên cường đấy ư? Rốt cuộc là sa đọa thành một người có trái tim thiếu nữ, thích chụp ảnh yêu hoa, yêu kem màu phấn hồng từ lúc nào vậy!

Là tiểu yêu tinh nào đã thức tỉnh Hạo ca của chúng ta Hạo?!

Lại cách mấy ngày, lần này Fan Thư fan Hạo cùng với fan CP đồng thời bị sốc.

[ Bức ảnh ] Đẹp trai.

Vẫn là bóng lưng một người đàn ông.

Trong bức hình rõ ràng là ở trong một căn phòng khách sạn, cửa kính mở một nửa, liền thấy người đàn ông hơi cúi người dựa vào lan can ban công, ánh sao đầy trời cùng ánh trăng chiếu lên cơ thể người đàn ông ấy, gió đêm thổi bay tóc của người ấy.

Có thể là do người đàn ông nhận ra được rằng có người đang chụp mình, liền nghi hoặc mà hơi quay đầu lại.

Lần này rốt cuộc cũng thấy rõ.

Không sai, chính là Thư Loan.

[ Trời đất lượng tin tức này hơi lớn rồi???? ]

[ Ừm, vì lẽ đó Loan Loan nghỉ ngơi xong thì đi du lịch cùng Hạo ca? Hưởng tuần trăng mật? Cùng phòng? Trời đất? ]

[ A a a a trời đất ơi đây là! Cực kỳ rối loạn, cực kỳ rối loạn, tại hạ xin cáo lui ]

[ Đại kỳ của Tốt mềm CP phất cao! CP dễ thương của tui, ngọt ngào nhất Vũ Trụ! ]

Weibo này Tưởng Hạo được Đường Tịch nhấn like và share.

Đường xixixi Tịch: Oa nha, đây là công bố tình yêu? Chúc mừng chúc mừng *icon doge*

Tưởng Hạo trả lời: Không, chỉ là anh em tốt kết bạn đi du lịch cùng nhau. Chúng tôi đều là thẳng nam.

Fan đều kêu rên trong lòng

Cmn có ma quỷ mới tin anh!!!

Nói tóm lại, hai người trên weibo tại nên sóng lớn, có điều giờ khắc này hai nhân vật chính của chủ đề đang nhàn nhã nằm ở trên giường lớn trong một căn phòng xa hoa của khách sạn.

“Ồ? Thẳng nam?” Thư Loan dựa vào đầu giường cúi đầu lướt di động, nhìn weibo Tưởng Hạo, hơi nhíu mày.

“Chẳng lẽ không thẳng sao? Vừa lớn vừa thẳng, không phải là em rất yêu thích sao?” Tưởng Hạo ám muội chớp mắt nhìn.

Thư Loan: “….”

“Shhh… Đau quá đau, Loan Loan anh sai rồi!”

Thư Loan lắc lắc tai Tưởng Hạo mặt không chút thay đổi nói: “Gần đây anh “mở mỏ vàng”(*) càng ngày càng lớn nhỉ?”

(*) Thành ngữ địa phương của vùng Tứ Xuyên, Trùng Khánh… Ám chỉ việc nói chuyện lung tung vô căn cứ, làm trò cười cho thiên hạ.

“Lần sau không được viện cớ này nữa, lần sau không được viện cớ này nữa.”

“Hừ.”

Thư Loan buông lỏng tay, không nhịn được mà liếc nhìn màn hình di động lần nữa.

“Như vậy thật sự… Không thành vấn đề sao?”

“Không thành vấn đề.” Tưởng Hạo ôm Thư Loan vào lòng nói: “Chúng ta từ từ vạch trần từng chút một, như vậy sau này nếu như ngày nào đó chúng ta công khai mối quan hệ, cũng sẽ không tạo thành tương phản quá lớn.”

“Cũng có thể không nói mà.” Thư Loan vừa nghĩ tới chuyện còn có vô số “Tống Minh” tồn tại, sau này có khả năng Tưởng Hạo sẽ bị dư luận xã hội chèn ép, liền cảm thấy không công bố cũng tốt. Cậu thật sự không quan tâm, cũng không phải ngày đầu tiên bị người khác gièm pha, thế nhưng Tưởng Hạo… Cậu không cho phép chuyện ấy xảy ra.

“Thuận theo tự nhiên đi.” Tưởng Hạo sờ sờ đỉnh đầu Thư Loan, ôm lấy cậu và nói: “Chúng ta ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi chơi.”

“Ừm.”

Ngoài cửa sổ là một đêm tuyết nhỏ, mà bên trong phòng một đêm mộng đẹp.

—————

Cư dân trong thị trấn nhỏ ở Đan Mạch này rất hòa thuận, đi đến chỗ nào cũng có thể nhìn thấy trên sân cỏ bên đường có người ở uống bia tán gẫu với nhau, cửa lớn quán bar mở rộng, truyền ra những âm thanh đùa giỡn cùng tiếng ca, nhiệt tình đến mức khiến người ta không thể chống cự mà muốn hòa mình vào trong đó.

Thư Loan và Tưởng Hạo liền dùng cả ngày đi dạo khắp nơi, hành trình cũng không vội vàng, chỉ nắm tay nhau bước chậm đi dạo ở trong trấn nhỏ. Ngắm tượng Mỹ Nhân Ngư, cửa hàng chuyên bán những món quà lưu niệm tinh xảo gần Andersen, nhà hàng ven biển… Cũng không phải phong cảnh quá đặc biệt, nhưng hai người vẫn rất thỏa mãn.

Ban đêm, hai người liền leo lên du thuyền.

Du thuyền sẽ vòng quanh thành phố một vòng, bất cứ phong cảnh nào cũng có thể thấy rõ.

Thư Loan cùng Tưởng Hạo ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ ở trên du thuyền, vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh.

” Loan Loan! Hạo ca!”

Thanh âm quen thuộc.

Thư Loan quay đầu lại, liền thấy Đường Tịch mặc một bộ quần áo thể thao đang đi về phía bọn họ.

“Đường Tịch?” Tưởng Hạo dở khóc dở cười nói: “Cô theo dõi chúng tôi à?”

“Ai theo dõi mấy người a, không biết xấu hổ quá đấy.” Đường Tịch cười nói: “Đúng lúc tôi đến vùng gần đây để lấy tư liệu cho kịch bản tiếp theo, kết quả là Diệp Triều cứng rắn theo tới nói muốn đi du lịch cùng với tôi.”

“Tôi vừa thấy tin mà Hạo ca up trên weibo thực sự là sợ hết hồn, sau đó đi đến sân bay để kiểm tra tên của hai người xem hai người đang ở đâu, muốn đến để tụ tập cùng với hai người.”

Tưởng Hạo nhìn xung quanh nói: “Vậy thì Diệp Triều đâu?”

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo liền đến, sau một khắc liền thấy Diệp Triềucầm hai ly nước trái cây đi tới.

“Thật sự đúng dịp, chắc hẳn là do chúng ta hữu duyên.” Diệp Triều đưa nước trái cây cho Đường Tịch, cũng kéo cái ghế ngồi xuống.

“Đúng lúc nhìn thấy hai người… Loan Loan, anh có hứng thú với kịch bản tiếp theo của tôi không?” Đường Tịch nhìn Thư Loan, chớp chớp mắt.

Thư Loan gật đầu.

“Tôi xin rửa tai lắng nghe.”

Tuy rằng Đường Tịch viết lôi văn(*) chém gió tung trời, nhưng nếu như nghiêm túc viết kịch bản thì thật ra có bản lĩnh viết nên câu chuyện rất tốt, đã từng viết ra không ít tác phẩm đạt giải thưởng, ví dụ như tác phẩm trước kia khiến Thư Loan nổi tiếng ở trong nước và cả nước ngoài — «Bóng Ma Trong Nhà Hát»

(*) Lôi văn: “Lôi’ là 1 từ bên trung chỉ mấy truyện rất vô lý, rất cẩu huyết, nói chung là rất kinh dị, đọc mà như trúng mìn, nổ ầm ầm. (Nguồn Xà Viện)

“Nói như thế nào đây…” Đường Tịch cúi đầu suy nghĩ một chút, mới cười nói: “Thời điểm tôi viết về nhân vật chính trong kịch bản này là luôn nhớ đến dáng vẻ của anh, có lẽ là do trước đây chúng ta từng hợp tác trong bộ phim « Bóng ma trong nhà hát », hay nói đúng hơn là, kịch bản này thuộc về anh.”

Có thể là do Đường Tịch quá yêu câu chuyện xưa này, nên cũng không nói ra được những điểm mấu chốt, liền dứt khoát đưa ghi chép bản thảo trên điện thoại di động cho Thư Loan xem.

“Kịch bản rất tốt…” Thư Loan lắc đầu nói: “Thế nhưng bây giờ tôi đang nghỉ ngơi.”

“Không có chuyện gì, kịch bản này của tôi phải chuẩn bị rất lâu, có thể còn dài hơn rất nhiều so với thời gian nghỉ ngơi của anh đấy.” Người trong nghề đều biết nếu muốn viết một kịch bản Đường Tịch luôn luôn cần một khoảng thời gian rất lâu, thậm chí còn viết mấy năm, cũng bởi vậy mà chất lượng khiến người ta vô cùng tin tưởng.

Mấy người hàn huyên một lúc lâu, Đường Tịch tạm thời rời đi, nói là muốn đi vào WC, trực tiếp ném túi cho lá cây triều để hắn trông giúp mình.

Nhìn Đường Tịch đưa túi cho Diệp Triều, Tưởng Hạo cười nói: “Hai người đang quen nhau?”

Diệp Triều lắc đầu.

Tưởng Hạo “Ồ” một tiếng.

Nhìn không giống vậy nha? Bong bóng phấn hồng nhiều đến nỗi khiến bọn họ chóng mặt luôn rồi mà.

“Nói như thế nào đây.” Diệp Triều thở dài nói: “Tôi yêu Đường Tịch cô ấy không thể không biết, tôi cũng cảm thấy cô ấy yêu tôi, thế nhưng… Ừm, chính là vẫn chưa chính thức ở bên nhau.”

Tưởng Hạo gật gật đầu hiểu rõ.

Chính là hai người đều chết vì sĩ diện không nói ra chứ gì.

Thư Loan nhíu mày nói: “Chung quy lại thì vẫn phải có người nói trước, nếu không hai người vẫn chỉ là bạn tốt của nhau trong suốt cuộc đời này thôi.”

Cậu và Tưởng Hạo ở bên nhau, chính là do anh tặng đồng hồ đeo tay cho cậu trước.

Thư Loan cảm thấy, tỏ tình không phải là chuyện đáng xấu hổ. Không thích phải nói, yêu đương nhiên cũng phải nói.

“Tôi biết, sau đêm nay thì sẽ thay đổi.” Diệp Triều cười híp mắt, cũng không nhịn được cảm khái nói: “Thực ra trước đây tôi và Đường Tịch từng ở bên nhau.”

Tưởng Hạo cùng Thư Loan đều cả kinh.

Cái gì?

Tưởng Hạo thầm nghĩ, chẳng trách trước kia khi ở trong chương trình gameshow nhìn hai người lại rất quen thuộc như vậy, nhưng bầu không khí lại cực kì quỷ dị.

“Trước đây tôi cùng Đường Tịch là bạn học, cũng là mối tình đầu của nhau. Chỉ có điều sau đó xuất đạo, bởi vì khi đó còn quá trẻ tuổi, tính cách của chúng tôi lại là kiểu không chịu thua và không chịu nhường nhịn nhau, nên đành chia tay.”

Tưởng Hạo gật đầu một cái nói: “Nhưng duyên phận của hai người lại không đứt đoạn.”

“Cô ấy…”Diệp Triều nhún vai một cái cười nói: “Bất luận bao lâu, tôi cũng không quên được, tôi nghĩ rằng không phải cô ấy thì không thể là ai khác nữa. Không ngờ rằng sau đó cô ấy khoác bí danh viết văn, tôi khoác bí danh làm người lồng tiếng, lại gặp nhau. Tôi nghĩ, chúng tôi nhất định phải ở bên nhau.”

Diệp Triều nói: “Bây giờ tôi cũng sẽ không thèm để ý mặt mũi gì nữa.”

Thư Loan và Tưởng Hạo hai mặt nhìn nhau.

Đây là Diệp Triều muốn tung chiêu lớn?

Thư Loan nói: “Chỉ cần anh không dùng cách giống một người bạn của tôi, dùng bóng bay và bóng đèn viết tên Đường Tịch lên đó và tỏ tình là được.”

Diệp Triều cười không nói.

—————

Sau khi trở về từ WC Đường Tịch liền thấy túi của mình ở trong tay Thư Loan, mà chỗ ngồi của Diệp Triều lại trống không.

“Anh ta đi đi đâu vậy?”

Thư Loan và Tưởng Hạo cùng lắc đầu, không biết rõ.

Bọn họ thật sự không biết rõ, Diệp Triều chỉ nói là phải đi chuẩn bị, chứ không nói là sẽ làm gì.

Đường Tịch cũng không thèm để ý, dứt khoát ngồi xuống chọn món ăn.

“Các vị tiên sinh cùng nữ sĩ, tiếp theo chính là tiết mục biểu diễn của chúng tôi …”

Ánh đèn bỗng nhiên tối lại.

Trước khi lên du thuyền này mấy người Thư Loan cũng đã từng nghe nói đến chương trình biểu diễn này, có người nói là mỗi đêm trên du thuyền đều mời người tới hát, có thể là nghệ sĩ đường phố, ca sĩ từng lưu lạc khắp nơi, ca sĩ chính thức, còn có những người tâm huyết dâng trào muốn hiến nghệ… Bất kể là ai, chỉ cần muốn, liền có thể lên biểu diễn.

Trong lòng Thư Loan cùng Tưởng Hạo biết rõ Diệp Triều đang muốn làm gì.

“Người đầu tiên biểu diễn cho chúng ta chính là một người đàn ông đẹp trai Phương Đông! Anh ấy nói, anh ấy phải tỏ tình với cô gái của mình.”

Đường Tịch tò mò xoay người nhìn về phía trên sân khấu.

Ánh đèn tập trung ở trên sân khấu, một người đàn ông chậm rãi đi ra.

Đường Tịch trợn to mắt.

“Tôi vì bản thân mình, để tìm được tình yêu.” Trên sân khấu, Diệp Triều đứng ở trước micro chậm rãi hát, bài hát mà anh chọn chính là của ca sĩ tóc đỏ Ed Sheeran — «Perfect».

“Tôi đã tìm được một nàng thơ xinh đẹp và ngọt ngào.

Tôi chẳng thể ngờ chính em là người đợi chờ tôi bấy lâu.

Vì hai ta yêu nhau từ thuở niên thiếu Mà…”

Đường Tịch nhìn chằm chằm lên sân khấu, tắt tiếng, mất đi năng lực suy tư, trong mắt chỉ có người đàn ông kia hát dáng vẻ.

Nàng tựa hồ rõ ràng tại sao Diệp Triều có nhiều như vậy fans, tại sao fans sẽ nói, nhìn hắn hát sẽ yêu hắn.

Âm thanh rất ôn nhu, cũng rất có từ tính.

“Tôi đã tìm được một cô gái mạnh mẽ hơn hết thảy.

Cô ấy chia sẻ ước mơ của tôi, mong một ngày chúng tôi sẽ sống chung dưới một mái nhà…”

“Tôi đã tìm được tình yêu đáng trân trọng hơn những bí mật của mình.

Để trân trọng, để chăm sóc những đứa con của chúng tôi.”

Diệp Triều hít sâu một hơi, thấp giọng hát câu hát cuối cùng, kết thúc một ca khúc: “Sâu thẳm trong đôi mắt ấy tôi thấy tương lai.”

Sau khi bài hát kết thúc, tất cả mọi người trên boong thuyền đều vỗ tay kịch liệt, còn Diệp Triều vẫn nhìn thẳng về phía Đường Tịch.

Đường Tịch cũng không nhịn được nữa, đứng dậy đi về phía sân khấu, hai người ôm nhau.

Tiếng vỗ tay dưới sân khấu càng kịch liệt hơn.

Đầy chúc phúc.

Tưởng Hạo và Thư Loan nhìn hai người trên sân khấu, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Tay Tưởng Hạo ở dưới gầm bàn nắm chặt lấy tay Thư Loan.

Đúng rồi, Diệp Triều dành cho Đường Tịch một việc lãng mạn như vậy, mà hình như anh chưa từng chuẩn bị cho Thư Loan bất ngờ gì cả…

Tỏ tình cũng là Thư Loan nói trước.

Tưởng Hạo suy tư trong lòng.

Anh nên dành tặng cho Loan Loan của anh quà gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.