Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Chương 44: Chương 44: Nỗi nhớ cuối cùng




Mùa xuân ở Tây Tạng rất đẹp, trên gò đất có những bông hoa nở rộ, ngay cả làn gió ấm cũng có mùi thơm.

Tưởng Hạo cảm thấy mình rất may mắn, anh đến Tây Tạng quay phim, không ngờ rằng gặp được đạo diễn Ander Jaren cũng đúng dịp tới nơi này chơi, nếu không thì anh cũng không biết chuyện Ander Jaren là bạn tốt của Schilling.

Ander Jaren hẹn Tưởng Hạo gặp nhau ở một quán ăn, Tưởng Hạo đã đến từ rất sớm.

“Ai nha!”

Ander Jaren nhìn thấy Tưởng Hạo, lập tức tiến lên dành cho anh một cái ôm nhiệt tình.

“Trước kia cháu phải đi làm nhiệm vụ, cho nên rất nhiều năm không thấy rồi.” Người đàn ông trung niên thở dài nói: “Hiện tại trưởng thành càng khỏe mạnh càng cao lớn, trước kia lần cuối cùng chú nhìn thấy cháu, cháu vẫn là một tiểu thiếu niên.”

Tưởng Hạo cũng cười nói: “Đúng, rất nhiều năm rồi chưa gặp lại chú, cháu và Schilling thật sự rất nhớ. Schilling đã từng nói với cháu rằng hồi trước chú còn nhận được giải thưởng lớn, dĩ nhiên là một đạo diễn lớn đáng được kính trọng và ngưỡng mộ trong giới showbiz.”

“Đừng, đừng đừng nói thế, cũng đừng nói Schilling nhớ ta.” Ander Jaren nhớ tới vị kia nhà Schilling là Tu La thích ăn giấm, đến nay trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, khoa trương vỗ vỗ ngực bổ sung thêm: “Ta cũng không hiểu nổi Hubert, rõ ràng mối quan hệ của ta và Schilling là bạn học trong sáng, tại sao đến chỗ ông ấy liền biến thành có gian tình?”

Tưởng Hạo dở khóc dở cười nói: “Chú đừng để ý tới ông ấy, ở trong mắt ông ấy thì Schilling có gian tình với tất cả mọi người.”

Hai người hàn huyên một lúc liền chọn món ăn, Tưởng Hạo giới thiệu những món ăn ngon cho Ander Jaren.

“Ta nghe Schilling nói rồi, cháu cũng dấn thân vào giới giải trí? Schilling nói với ta rằng thành tích của cháu rất tốt.”

“Đừng nghe Schilling.” Tưởng Hạo dở khóc dở cười nói: “Chú còn không biết ông ấy sao, cháu làm cái gì ông ấy cũng nói tốt, hận không thể phóng đại cháu lên tận trời cao. Thành tích của cháu rất bình thường, gần đây còn gặp một số vướng mắc đây.”

“Ồ?”

Ander Jaren nói: “Nào, nói với ta xem vướng mắc cái gì nào.”

Tưởng Hạo sẽ không bởi vì bản thân mình bị phách điện ảnh bị loại bỏ mà tức giận, nhưng nghĩ đến Thư Loan vì bộ phim điện ảnh này mà phải trả giá nhiều như vậy, cho tới bây giờ cũng không thể bình tĩnh lại, chỉ cần gặp một chuyện nho nhỏ cũng có thể mất khống chế, Tưởng Hạo liền không cam tâm.

Thư Loan của anh xứng đáng nhận được những điều tốt nhất, chứ không phải bị phủ nhận như vậy.

Bây giờ Tưởng Hạo chỉ hận không thể nhanh chóng quay phim xong sau đó trở lại ở bên cạnh Thư Loan.

Không phải là anh không nghĩ chuyện đẩy cái kịch bản này đi, nhưng buổi sáng đã thỏa thuận xong về kịch bản này rồi, Thư Loan cũng biết. Với tính hay tự trách ở trong lòng, sau đó còn hay để tâm vào chuyện vụn vặt, Tưởng Hạo cũng không muốn để cho bản thân mình trở thành nguyên nhân khiến cho Thư Loan lo lắng.

“Chuyện này có liên quan tới bộ phim điện ảnh gần đây.”

Tưởng Hạo cười lắc lắc đầu.

——————

Chung Linh thật sự đã làm giống như những gì mà Thư Loan suy đoán, đã ra tay với Trình Tu Hảo rồi.

Mới bắt đầu là bức ảnh mờ mờ lộ ra ánh sáng, sau khi suy đoán cùng tranh luận đi đến đỉnh điểm, cú đấm mạnh liền xuất hiện, công bố bức ảnh và video với độ rõ nét là 100% trực tiếp đánh Trình Tu Hảo rớt xuống đài.

Hình tượng của Trình Tu Hảo trong giới showbiz luôn luôn nhẹ nhàng lịch sự, nhân cách tốt, sự kiện đổi thuốc trước kia đã làm tổn hại không ít nhân khí, bây giờ “Diễm tình sử” lại liên tục xuất hiện, đừng nói đến chuyện antifan và fan của Thư Loan bắt được khuyết điểm, mà có rất nhiều fan Trình đều cảm thấy bị tổn thương và bị lừa dối, trước kia có bao nhiêu tình cảm yêu thích, kính trọng và ngưỡng mộ, thì bây giờ có bấy nhiêu cảm giác tức giận và thất vọng đối với Trình Tu Hảo.

Lần này cái tên “Trình Tu Hảo” hoàn toàn bị khai trừ, vốn dĩ chuẩn bị quay mấy cái quảng cáo và kịch bản cũng thuận theo đó mà bị từ chối.

Trình Tu Hảo không đáp lại, cũng không lộ mặt ra trước ống kính lộ hay ánh sáng, không ai biết giờ khắc này hắn đang có tư vị gì.

Ngoại trừ Thư Loan.

Hiện tại, Thư Loan ngồi thất thần trong phòng chờ của một trung tâm quản lý bất động sản, mãi đến tận khi có người kêu tên của cậu.

“Thư tiên sinh, Trình tiên sinh đã đến rồi.”

Thư ký cười nói: “Mời đi theo tôi.”

Thư Loan theo thư ký tiểu thư nhịp bước đi tới một văn phòng.

Trình Tu Hảo cùng người mua cũng đã đến đủ, bọn họ có thể ký tên.

Thời điểm trước đây khi Thư Loan cùng Trình Tu Hảo xuất đạo có một quãng thời gian hai người từng ở cùng một chỗ, khi đó bọn họ trong một căn nhà tồi tàn, ăn cũng không được no, thậm chí phải đói bụng cũng là chuyện bình thường.

Trình Tu Hảo nói sau này chờ đến khi hai người nổi tiếng là có thể muốn làm gì thì làm, muốn cái gì thì sẽ có cái đó, hắn sẽ cho Thư Loan những gì tốt nhất.

Sau đó Thư Loan đem kịch bản khó có được trên tay mình đưa cho Trình Tu Hảo, đề cử Trình Tu Hảo cho đạo diễn, tiếp đó Trình Tu Hảo dần dần nổi tiếng, nhưng có gì đó đã dần dần biến chất.

Mà đến bây giờ, Thư Loan cũng nổi tiếng, chẳng qua là những lời cùng nhau hứa hẹn ưng thuận thuở ban đầu đã không còn, hai người cũng không ở bên nhau nữa, căn nhà có nhiều hồi ức nhất cũng sắp không thuộc về bọn họ.

Sau khi chia tay Thư Loan và Trình Tu Hảo liền đồng ý bán đi căn nhà của hai người, Trình Tu Hảo vẫn không cam tâm, muốn để lại, nhưng Thư Loan thì rất kiên trì.

Người mua là một cặp vợ chồng nhỏ, năng lực kinh tế còn chưa đủ để mua một ngôi nhà tốt, nhưng trong mắt lại tràn đầy hi vọng, ngôi nhà này sắp trở thành nơi khởi đầu hạnh phúc của bọn họ.

Thư Loan thầm nghĩ, như vậy cũng rất tốt.

Sau khi ba người đều kí tên xong, Thư Loan liền định rời đi luôn.

“Thư Loan.”

Trình Tu Hảo gọi Thư Loan lại.

Xem ra bây giờ Trình Tu Hảo càng tiều tụy hơn, viền mắt thâm quầng cũng không giấu được nữa, người còn gầy một vòng.

“Cậu… giận tôi?”

Thư Loan sững sờ, sau đó lắc đầu.

“Thư Loan, xin lỗi.”

Đây là lần đầu tiên Trình Tu Hảo nói lời xin lỗi chân thành với Thư Loan.

“Tôi thật sự rất khó chịu, xin lỗi.”

Trước đây Trình Tu Hảo muốn cứu vãn, sau đó việc cứu vãn không có kết quả thì nảy sinh ra âm mưu cực đoan muốn hủy diệt cuộc sống của Thư Loan, như vậy hắn có thể bảo vệ Thư Loan một lần nữa.

Bây giờ ở hồi tưởng lại, việc kia thật sự là rất ngu.

Vì sao hắn lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như ngày hôm nay, không lên nổi cũng không thể xuống? Vốn dĩ hắn muốn nắm giữ toàn bộ, nhưng cuối cùng không còn gì cả.

“Mấy ngày sau tôi sẽ rời khỏi đây.” Trình Tu Hảo thở dài nói: “Xuất ngoại, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.”

Có khả năng sau này cũng sẽ không.

Thư Loan sững sờ, sau đó nói: “Thuận buồm xuôi gió.”

“Cảm ơn, hi vọng cậu hạnh phúc.”

Trình Tu Hảo thầm nghĩ, sau này cậu cùng Tưởng Hạo nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Thư Loan, Trình Tu Hảo hoảng hốt nhớ lại bộ dạng của Thư Loan trước đây thật lâu, khi Thư Loan giới thiệu hắn với đạo diễn.

“Hắn là bằng hữu của tôi, rất có thực lực, so với tôi thì hắn càng thích hợp với kịch bản này hơn.”

Vẻ mặt Thư Loan nhàn nhạt, nhìn không có sự tiếc hận hay là không cam lòng một chút nào. Khi đó Thư Loan cũng rất sắc bén, nhưng cũng không nghiêm trọng như bây giờ.

Thở dài, Trình Tu Hảo cũng rời đi.

Trước đây Trình Tu Hảo hắn thành công là bởi vì Thư Loan, bây giờ thất bại cũng bởi vì Thư Loan.

A, nực cười…

Mấy ngày sau, trên internet truyền ra tin tức Trình Tu Hảo xuất ngoại trốn tránh mọi chuyện, mọi người còn không kịp hòa hoãn vì chuyện của Trình Tu Hảo, liền bị sốc bởi một tiêu đề.

Bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» được đề cử giải thưởng lớn của một liên hoan phim ở nước ngoài!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.