Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 71: Chương 71




Giang Sơn lâu

Nghe Tử Mặc nói, khóe mắt Tiêu Triệt hơi nhếch lên, hắn có chút phiền chán nhu nhu thái dương, rồi sau đó nhìn người trước mặt vì động tác của hắn mà dừng lại, "Tiếp tục."

Tử Mặc thở ra một hơi, vừa rồi hắn còn tưởng mình nói sai cái gì rồi, "Lần trước, khi Minh vương thay mặt Hoàng Thượng xử lý chính sự đã được rất nhiều đại thần tán thưởng, hơn nữa còn có người nói ra những việc đó, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa quyết định, Minh vương đang ngầm kết giao với những đại thần có quyền thế, chờ Hoàng thượng lâm nguy lần nữa, bọn họ sẽ chính thức đề xuất lập Minh vương làm thái tử."

"Vương gia." Hôm nay, trong Giang Sơn lâu có rất nhiều người, một nam tử trẻ tuổi nhất trong số đó đứng dậy, "Dựa theo tình hình hiện nay, lập Minh vương làm thái tử là điều tất yếu, người muốn ngăn cản Minh vương, chúng ta cũng không ngại giúp bọn họ một tay."

"Lâm Bạch nói có lý, công cao hơn chủ là điều Đế vương cố kỵ nhất, đến lúc đó trên triều đình hay dưới dân gian đều yêu cầu lập Minh vương làm thái tử, Hoàng thượng sẽ cảm thấy Minh vương kéo bè kết cánh, một khi đã sinh lòng cảnh giác, đến lúc đó Minh vương đều phải kiêng dè mọi chuyện rồi."

Tiêu Triệt gật đầu, "Cứ làm theo lời của Lâm Bạch và Từ Khiêm đi, ngoài ra, Ngụy Chính đã giữ chức Thượng tướng quân, có thể được làm Thượng Thư, ban thưởng tước vị Uy Vũ Hầu." (chỗ này không hiểu lắm T.T)

Từ Khiêm vỗ tay khen ngợi, một chút râu ria khiến hắn thoạt nhìn già hơn rất nhiều, rất có cảm giác giống thần tiền.

"Ngoại thích lộng quyền là cố kỵ của Đế vương, Hiền vương là vì có Ngụy Chính là ngoại tổ cho nên bản thân sẽ không có hành động, từ nhỏ quyết làm bạn với thi từ ca phú, mà Minh vương tuy không phải con ruột của Ngụy quý phi, nhưng nhiều năm nay rõ ràng là do một tay Ngụy quý phi bồi dưỡng, tin tưởng đây cũng là nguyên nhân mà Hoàng thượng lâu như vậy không có lập hắn lên."

Lông mày Long Ngộ chưa từng nhíu lại, lúc này trầm mặc nghe thấy từng tiếng thở dài liền lắc đầu nói: "Bây giờ Minh vương chiến hết thiên thời địa lợi, nhưng mà người này cũng khiến cho Hoàng thượng kiêng dè, nếu không phải năm đó Hoàng hậu bị giam cầm, thì chức vị thái tử này đã sớm là của Vương gia rồi!"

"Khụ khụ --"

Tiếng nói vừa dứt, mấy người trong phòng bao gồm cả Tử Hàn cũng đều bất đắc dĩ quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng, thằng nhãi này đang co rúm người lại cười, đại khái cũng biết bản thân mình luống cuống, liền đứng dậy hai tay ôm quyền hướng về phía các vị đang thở dài kia.

Tiêu Triệt thấy vậy liền nhướn mày, nhưng cũng không có biểu cảm gì khác, hắn chậm rãi nói: "Mẫu hậu nhẫn nhịn nhiều năm như vậy là vì muốn ta có đủ thực lực, bây giờ thời cơ đã chín muồi, một ngày nay, cũng không xa nữa rồi."

Từ Khiêm nghe vậy liên tục gật đầu, hai mắt của hắn càng thêm thâm trầm: "Vương gia, nhắc tới, vậy lão Từ ta cũng nói thêm một câu, nói đến cùng Minh vương bây giờ đều nghe theo mệnh lệnh của Ngụy quý phi, giống như Ngụy Chính, mọi chuyện đều phải nhìn sắc mặt của Ngụy quý phi, việc năm đó tất nhiên Ngụy quý phi cũng không thoát khỏi có quan hệ, sao chúng ta không xuống tay từ chỗ nàng, hậu cung không có Ngụy quý phi chủ trì, vậy sẽ khiến Hoàng thượng nghi ngờ, như vậy, Minh vương nửa bước cũng khó đi."

Lời này vừa nói ra, mắt mấy người thủ hạ đều sáng ngời, mà Tiêu Triệt cũng không có dáng vẻ gì là kinh ngạc hay vui mừng, Từ Khiêm một bên vuốt râu một bên cảm thán, "Xem ra Vương ra đã sớm có quyết định."

Tiêu Triệt từ chối cho ý kiến, mọi người thấy ánh mắt sáng của hắn càng thêm bái phục, đúng lúc này, cửa bỗng vang lên, mọi người cùng nhìn qua, lại nghe thấy tiếng gõ cửa ba lần, lặp đi lặp lại ba lần, Tiêu Triệt nhìn Tử Mặc một cái, sau đó nhìn mấy người trong phòng nói, "Hôm nay đến đây thôi, các đi về trước đi."

Mấy người Lâm Bạch biết nhân vật đến là người quan trọng, lập tức đứng dậy cáo từ, lúc đi ra đến cửa liền nhìn thấy một người đứng quay lưng lại, từ đầu đến chân được bao bọc bằng một cái áo choàng đên, cũng không thấy rõ thân hình.

Đợi mọi người đi xa, người tới cởi áo choàng xuống nén cho thị vệ đằng sau, xoay người vào cửa, vừa vào phòng liền thấy Tiêu triệt đứng trước cửa sổ, hắn từ từ đi đến phía sau Tiêu Triệt, "Tra được rồi."

Tiêu Triệt xoay người, ánh mắt khẩn thiết, "Thế nào?"

"Hoàng đế Tây Lương có mười một người con, nhưng chỉ có năm người còn sống, bốn ở kinh đô Tây Lương, còn một người không rõ tung tích."

...

Tin tức Hoàng đế bị bệnh bị Ngụy Sơ Cận áp chế, ngược lại cũng không khiến cho sóng to gió lớn, tiền triều chỉ biết Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, Minh vương Tiêu Minh thay mặt xử lý chính vụ, phải cùng nhau làm cho đất nước hưng thịnh. Trong hậu cung, ngày ngày Thái hậu phái người đưa thuốc bổ cùng canh sâm tới, đều bị người của Ngụy Sơ Cận ngăn ở ngoài Càn Đức cung, trong khoảng thời gian ngắn, ngoài trừ Lan phi và Sở Vân Khinh, Minh vương và mấy người Phúc Hải, cũng chỉ có Phúc Toàn Phúc Sinh, hai người hầu hạ mới biết Hoàng đế lai bị bệnh.

Vốn dĩ Ngụy Sơ Cận còn kiêng dè Sở Vân Khinh, sau này phát hiện nàng rất phối hợp với mình, sau cũng yên lòng, không nói đến vị trí Minh vương phi, chỉ nói kẻ thức thời mới là trang tuần kiệt liền không ai dám phản nàng.

Sở Vân Khinh chiếu cố ở bên người Tiêu Chiến, biết rõ ý tứ của Ngụy Sơ Cận, lại không hề có ý nghĩ không thuận theo, nàng tận tâm làm mọi chuyện, chỉ khi người ngoài báo cáo với Ngụy Sơ Cận gì đó mới để ý một chút.

Ngày hôm đó, hai ngày không Tiêu Minh lại xuất hiện, sắc mặt nghi ngờ của hắn đã ít đi một phần, trong lòng Sở Vân Khinh hiểu rõ, xem ra biểu hiện của hắn trong triều cũng không tệ lắm.

Từ sau khi cùng Tiêu Minh nói qua chuyện kia, Sở Vân Khinh cẩn thận nghĩ lại, trong lòng đại khái cũng đoán được mấy phần nguyên nhân trong đó, không gì khác ngoài mười vạn quân Chinh tây trong tay Sở Thiên Tề.

Trong lòng nàng không khỏi cười lạnh, nếu Tiêu Minh biết mình không phải là nữ nhi của Sở Thiên Tề, hắn sẽ có biểu cảm gì?

Tiêu Minh nhìn ra sự thờ ơ của nàng, nhưng cũng cảm thấy lạ, vì sao nàng lại phối hợp với Ngụy quý phi như vậy, mắt thấy Sở Vân Khinh chuẩn bị lui ra ngoài, hai mắt của hắn hơi trầm xuống.

Sở Vân Khinh rời khỏi không phải vì trốn tránh Tiêu Minh, nàng đi đến dưới mái hiên, Xuân Đào đang chờ nàng ở đó, nàng nghiêng người nói vài câu vào tai Xuân Đào, nhìn Xuân Đào rời đi mới cười xoay người.

Sở Vân Khinh khẽ cười một tiếng, không kịp đề phòng liền đụng vào một vòng tay ấm áp, giương mắt nhìn, lại là Tiêu Minh!

Nàng lui về phía sau hai bước, trong mắt dần sinh ra hờn giận.

Tiêu Minh nhìn dáng dáng vẻ của nàng, chậm rãi gật đầu, "Quả nhiên vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, Quận chúa đã vất vả nhiều ngày, không biết lúc nào thì xuất cung? Bổn vương nghĩ, chờ nàng trở lại Thượng Thư phủ sẽ đưa sính lễ đến."

Mắt Sở Vân Khinh phát lạnh, "Minh vương nói đùa, Vân Khinh không có nói sẽ gả, huống hồ, bệnh tình của Hoàng thượng cũng chưa có chuyển biến tốt, Minh vương hẳn là không có thời gian nghĩ đến những chuyện này mới đúng."

Tiêu Minh lắc đầu, "Mọi thứ đều không thể chậm trễ."

Thấy hắn vừa nói vừa chậm rãi đi đến gần nàng, Sở Vân Khinh bất đắc dĩ lui lại một bước, đôi mắt nhíu lại, lộ ra vài phần sắc bén, "Minh vương là vì quyền cầm mười vạn quân Chinh tây sao, đây cũng không phải chuyện lớn, hơn nữa Vân Khinh xấu xí, thật không xứng với Vương gia."

Tiêu Minh lập tức cười lên, "Không, bổn vương cũng không muốn người khuynh quốc khuynh thành, bổn vương chỉ cần một người có thể đứng ở chỗ cao cùng ta, bổn vương cảm thấy nàng có thể."

Sở Vân Khinh giận quá hóa cười, "Minh vương, người đánh giá Vân Khinh cao quá, chẳng qua Vân Khinh chỉ biết một chút y thuật, hoàn toàn không thấy hứng thú với chỗ cao mà người nói."

Sở Vân Khinh không muốn dây dưa nhiều với hắn, chuẩn bị vượt qua hắn rời đi, lại bị ngăn lại.

Đột nhiên thấy Tiêu Minh cách nàng ngày càng gần, hai tay Sở Vân Khinh nắm chặt, nhìn người đang cười trước mắt.

"Nhị ca!"

Chợt có một tiếng gọi lớn khiến khóe miệng tươi cười của Tiêu Minh cứng lại, hắn nhìn bộ dạng muốn xù lông của Sở Vân Khinh liền lui về sau một bước, sau đó ánh mắt rời khỏi người Sở Vân Khinh, nhìn về phía người đang đi đến phía sau lưng Sở Vân Khinh.

"Ngũ đệ."

Tiêu Lăng một thân áo lam, tóc mái có chút rối loạn, bước đi cũng có chút sốt ruột, ánh mắt nhìn thoắng qua Sở Vân Khinh, "Sao nhị ca lại ở chỗ này?"

Tiêu Minh vẫn cười, "Vừa đến thăm phụ hoàng ra, liền gặp Vân Từ quận chúa, chào hỏi đôi câu."

Sở Vân Khinh điều chỉnh cảm xúc, nhìn Tiêu Lăng phúc thân thi lễ, "Thỉnh an điện hạ."

Tiêu Lăng vẫy vẫy tay, nhìn về phía cửa chính điện Càn Đức cung, "Phụ hoàng khỏe không, nhiều ngay nay ta đều ở chỗ đại ca, bên này ta lại sao nhãng."

Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn Tiêu Minh một cái, sau đó mỉm cưởi, "Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, không bằng tối Ngũ điện hạ hãy đến thăm Hoàng thượng?"

Tiêu Lăng gật đầu, nhìn thoáng qua Sở Vân Khinh, "Nói chuyện với Nhị ca xong chưa?"

Dĩ nhiên Tiêu Minh biết rõ lời đồn đại về hai người, lúc này hơi vuốt cằm, "Trong triều còn có việc, vi huynh đi trước."

Mắt Tiêu Minh hứng thú nhìn lướt qua Sở Vân Khinh, sau đó nhanh chóng rời đi, Sở Vân Khinh nhìn quần áo hỗn độn của Tiêu Lăng, khẽ cười nói, "Điện hạ giờ mới về sao?"

Tiêu Lăng gật đầu, "Nghe nói hai ngày trước ngươi đã đến gặp mẫu phi?"

"Đúng vậy, Điện hạ có thắc mặc gì sao?"

Tiêu Lăng hơi lắc đầu, "Cũng không có thắc mắc gì, nhưng Đường ma ma nói, từ sau khi người rời đi bệnh tình của mẫu phi dường như có chuyển biến tốt hơn, hôm nay lúc ta trở về, lại thấy mẫu phi đánh đàn, dáng vẻ giống như lúc nhỏ ta đã nhìn thấy."

Sở Vân Khinh khẽ cười một tiếng, "Đây là chuyện tốt, vì sao nhìn Điện hạ lại buồn rầu như vậy?"

Tiêu Lăng bất đắc dĩ cười, "Ta đâu có phiền muộn, ta đang rất cao hứng không biết làm sao cho tốt, ngươi trị bệnh cho mẫu phi, Vân Khinh, điều này làm cho ta không biết phải cảm tạ ngươi thế nào?"

Sở Vân Khinh đang định nói, nhưng ánh mắt của Tiêu Lăng lại biến đổi, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn lại, mắt thấy một vị nữ tử tay áo tung bay đang đi về phía bọn họ.

Dường như nàng kia đã thấy bọn họ từ sớm, Sở Vân Khinh tinh tế đánh giá dáng vẻ của nàng, chỉ cảm thấy người này rất quen mắt.

"Thỉnh an Ngũ điện hạ, vị này chắc là Vân Từ quận chúa!"

Người tới rất quen thuộc, thấy bọn họ cũng không cảm giác mất tự nhiên, lúc hành lễ cũng rất lưu loát, nụ cười trên mặt cực kỳ động lòng người, một đôi mắt sáng không ngừng nhìn về phía Tiêu Lăng.

Trong phút chốc, Sở Vân Khinh nhớ ra vị cô nương này là ai, ở trong Quỳnh hoa yến, nữ nhi của Mộ đại tướng quân đã qua đời -- Thanh La quận chúa!

Sở Vân Khinh gật đầu, "Thanh La quận chúa."

Mắt Mộ Thanh La lập tức sáng lên, "A, ngươi còn nhớ ta!"

Sở Vân Khinh nhìn Mộ Thanh La đến Tiêu Lăng liền mất tự nhiên, khóe miệng nhếch lên, "Quận chúa xinh đẹp, rộng lượng đáng yêu, tất nhiên khiến cho Vân Khinh đã gặp qua là không quên được."

Mộ Thanh La được khen ngợi cũng không có một chút cảm giác làm bộ làm tịch, lập tức cười ha ha, mắt nhìn về phía Tiêu Lăng nói, "Ngũ điện hạ, ngươi cảm thấy Vân Từ quận chúa nói có lý không?"

Tiêu Lăng ở trong lòng Sở Vân Khinh luôn là người hào khí tri lễ, lúc này lại nhíu mày, "Mộ quận chúa khuynh quốc khuynh thành, điều này mọi người đều biết, tại sao lại tới hỏi ta?"

Sở Vân Khinh có chút kinh ngạc, thấy Mộ Thanh La khẽ biến sắc, Tiêu Lăng cũng không muốn nhiều lời, hắn nhìn về phía Sở Vân Khinh, "Vân Khinh, ta về Lạc Hà cung trước."

Sở Vân Khinh gật đầu, Tiêu Lăng mới vừa đi được vài bước, Mộ Thanh La hừ lạnh một tiếng, "Tiêu Lăng, ngươi không thể nhìn thẳng vào mắt bản cô nương sao?"

Trong lòng Sở Vân Khinh cảm thấy ngạc nhiên, hiểu rõ không tự nhiên của Tiêu Lăng từ đâu mà đến.

Mộ Thanh La nhìn Tiêu Lăng tiêu sái rời đi không quay đầu lại, liền đá một cước vào hàng rào chắn bên cạnh, "Đáng chết!"

Đá xong, Mộ Thanh La giống như nhớ tới bên cạnh còn có Sở Vân Khinh, lập tức xoay người lại, bất đắc dĩ nhìn ống tay áo mình, "Cái kia --."

Khóe mắt Sở Vân Khinh nhíu lại, "Thanh La quận chúa thích Ngũ điện hạ?"

Nghe câu hỏi như vậy, Mộ Thanh La ngẩn người, thấy ý cười trong mắt Sở Vân Khinh, liền hừ lạnh một tiếng nói, "Hắn không để ý đến ta! Ta mới không thích hắn!"

Mộ Thanh La này nhỏ hơn Sở Vân Khinh một tuổi, trên mặt lúc này lại mang theo dáng vẻ quật cường, đien dan lqd onnnn nhìn ý cười càng nồng đậm trong mắt Sở Vân Khinh liền thẹn quá hóa giận, mắt nàng nhìn về phía khác, "Hôm nay Thanh La tiến cung phải đi gặp Thái hậu, vậy xin cáo từ."

Sở Vân Khinh gật đầu, thấy Mộ Thanh La đi về phía trước một bước, bỗng nhiên lui đến gần, trong mắt hàm chứa giận dữ trừng mắt nhìn nàng, "Không nên nói lung tung --"

Sở Vân Khinh có chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu cười.

Trải qua chuyện này, Sở Vân Khinh lại cảm thấy rất thích vị Mộ quận chúa này, có thể là do từ nhỏ lớn lên ở biên quan, cho nên tính cách của nàng cực kỳ đơn giản, Sở Vân Khinh thở dài, nàng thích Tiêu Lăng, nếu tâm nguyện được hoàn thành, không biết nàng có thể thích ứng với tường cao trong thâm cung này không?

Sở Vân Khinh thu hồi tâm tình trở lại Càn Đức cung, nhưng còn chưa đi vào trong nội điện đã nghe thấy được giọng nói hờn dỗi, "Hoàng thượng, người có biết hai ngày nay nô tỳ lo lắng cho người như thế nào không, người sinh bệnh trong triều hậu cung làm sao có thể tốt được, may nhờ tỷ tỷ, phong tỏa tin tức người sinh bệnh, còn để cho Minh vương giải quyết mọi chuyện trong triều, bằng không sẽ khiến mọi người hoảng loạn."

Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, từ từ đi vào trong nội điện, khi nhìn thấy Tiêu Chiến, trong mắt nàng cũng bày ra một chút kinh hỉ, chỉ thấy lúc này Lan phi đang đứng cạnh Tiêu Chiến, mà Ngụy Sơ Cận cũng đứng ở một bên, tự tay thổi nguội bát thuốc trong tay cho Tiêu Chiến, lúc nhìn thấy nàng đến liền vội vàng nói, "Mau đến xem Hoàng thượng một chút!"

Sở Vân Khinh đi qua thi lễ, đi đến bên giường bắt mạch cho Tiêu Chiến, sau đó Sở Vân Khinh cung kính nói, "Hoàng thượng đã tốt hơn nhiều, chẳng qua vẫn không nên mệt nhọc quá, ăn uống cũng cần chú ý hơn."

Bộ dạng Ngụy Sơ Cận giống như tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, Lan phi cũng vỗ vỗ ngực, "Hoàng thượng, người đã nghe thấy, tuyệt đối không được lao tâm lao lực, giao hết việc cho Minh vương đi làm, dù sao cũng là người trẻ tuổi."

Sở Vân Khinh lui qua một bên, nàng chú ý nhìn, chỉ cảm thấy sau khi Hoàng thượng tỉnh lại sắc mặt trầm ngâm hơn, giống như đang nghĩ cái gì đó, trong lòng nàng căng thẳng, chỉ mong không liên quan gì đến đêm đó.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Lan phi một cái, "Hai ngày nay trong triều, hậu cung có yên ổn không?"

Lan phi vội vàng gật đầu, "Hoàng thượng yên tâm, trong triều có Minh vương, hậu cung có Quý phi tỷ tỷ, tỷ tỷ chấp chưởng hậu cung nhiều năm như vậy, khi nào xảy ra chuyện đâu, nói nàng là mẫu nghi thiên hạ cũng không quá đáng --"

Tiếng nói vừa dứt, mấy người đứng trong nội điện đều sửng sốt, mẫu nghi thiên hạ từ xưa đến Hoàng hậu mới có thể dùng, lúc này dùng ở trên người Ngụy Sơ Cận, thật mất hết quy củ!

"Nói bậy bạ gì đó!"

Ngụy Sơ Cận quát lớn một tiếng, bên này Lan phi biến sắc, vội vàng đến trước mặt Tiêu Chiến, "Hoàng thượng tha tội, nô tì nói vậy, nô tì cảm thấy Ngụy tỷ tỷ vất vả nhiều năm như vậy, nhất thời nói lỡ lời."

Tiêu Chiến vốn đang nhíu mày, lúc này nghe nói như thế cũng sửng sốt, sau đó liền nhướn mày, "Đứng lên đi, ái phi nói không ai, nhiều năm như vậy, Sơ Cận quả thật rất vất vả, Quý phi, sợ là không xứng với nàng nữa rồi."

Vừa nói xong, Ngụy Sơ Cận thường ngày vốn ung dung cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, nàng khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt đẹp có một chút vui mừng, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, Ngụy gia như mặt trời ban trưa, nếu như lại có thêm một hoàng hậu --

"Đa tạ Hoàng thượng!"

Lời nói của Tiêu Chiến hết sức rõ ràng, mà trong lòng Ngụy Sơ Cận cũng vô cùng vui vẻ, nàng ở địa vị Quý phi đã nhiều năm, mà trong lòng Tiêu Chiến chỉ có một người, nàng chưa từng nghĩ qua một ngày nào đó Tiêu Chiến sẽ cho nàng nhiều hơn nữa.

Ngụy Sơ Cận run rẩy quỳ gối hành lễ, trong mắt còn hiện ra một chút nước, Tiêu Chiến nhìn bộ dạng này của nàng, lông mày liền buông lỏng, vươn tay về phía nàng.

Trên mặt Ngụy Sơ Cận xuất hiện một chút ngượng ngùng, nàng chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay Tiêu Chiến, hai người nắm tay nhau, bốn mắt nhìn nhau sợ người đối diện không cảm nhận được tâm tình của mình.

Tiêu Chiến vỗ vỗ vào tay Ngụy Sơ Cận, khẽ nói, "Giờ còn chưa phải lúc, nàng đừng vội, tất nhiên trẫm sẽ không bạc đãi nàng."

Khóe miệng đang cười của Ngụy Sơ Cận có chút cứng lại, nàng lắc đầu, "Có câu nói của Hoàng thượng là đủ, Sơ Cận không cầu gì thêm nữa."

Bóng đêm dần buông xuống, Ngụy Sơ Cận và Lan phi cùng nhau hồi tầm cung của mình, dọc theo đường đi Lan phi vui vẻ ra mặt, vẫy vẫy tay để cho hạ nhân theo sau lui xuống.

Ngụy Sơ Cận nhíu mằy, chỉ nghe giọng nói có chút hưng phấn của Lan phi, "Tỷ tỷ, vừa rồi ở trước mặt Hoàng thượng muội muội nói chuyện không tiện, bây giờ mới có thể nói với tỷ tỷ một tiếng chúc mừng."

Ngụy Sơ Cận lắc đầu, "Chúc mừng cái gì, Hoàng thượng còn chưa nói cái gì mà."

Lan phi đứng phía trước Ngụy Sơ Cận, vẻ mặt ngạc nhiên, "Làm sao có thể, Hoàng thượng đã nói rõ ràng phân vị Quý phi không còn xứng với người, sao lại không nói gì, Hoàng thượng nhất định là cảm thấy người vất vả nhiều năm như vậy, muốn phong hậu cho tỷ tỷ rồi."

Trong lòng Ngụy Sơ Cận run lên, hai chữ này, từ trong miệng người khác nói đều cảm thấy khiếp sợ, nàng mỉm cười, "Những lời này đứng nói ra sớm như vậy, Hoàng thượng đã nói, chưa đến lúc."

Lan phi nhíu mày lại, "Hừ, đơn giản là một nước không thể có hai hoàng hậu, tuy người kia đã ở trong lãnh cung, nhưng vẫn giữ hậu vị, tỷ tỷ --"

Lan phi nhìn xung quanh, nói thầm bên tai Ngụy Sơ Cận, "Ta nghe nói, vị ở Tử Ngọc cung kia đã không được rồi, chờ nàng đi, người muốn thượng vị đó là chuyện trong tầm tay rồi."

Mắt Ngụy Sơ Cận chợt lóe sáng, liếc mắt nhìn Lan phi một cái, "Mấy ngày nay chỗ Hoàng thượng, ngươi cần phải thường đi qua rồi."

Lan phi nghe vậy liền vui mừng, "Muội muội đã biết, muội muội về cung trước, tạm biệt tỷ tỷ, muội xin cáo lui."

Lan phi vung tay lên mang theo hạ nhân trở về Phúc Lan cung, mà Ngụy Sơ Cận đứng tại chỗ, trong mắt thoáng qua một chút ý lạnh, nàng vẫy tay gọi người phía sau, lúc này Tú Hà đang đứng ở phía sau tiến đến gần, "Nương nương?"

Ngụy Sơ Cận có chút trầm ngâm, "Đi hỏi thăm xem tình huống của Tử Ngọc cung một chút."

Gió đêm mát lạnh, một mình Sở Vân Khinh đi về Lạc Hà cung, Lệ phi bình tĩnh ngồi ở trong nội điện xem một quyển cầm phổ, thấy nàng đến liền cười nhạt đứng lên.

"Nương nương."

Lệ phu duỗi tay về phía nàng, Sở Vân Khinh đi đến ngồi bên cạnh nàng, Đường ma ma dâng trà lên xong liền lui ra ngoài cửa, bên này Lệ phi thấp giọng nói, "Canh giờ không còn sớm, ngươi đến đây không sợ người khác bắt gặp sao?"

Sở Vân Khinh cười, "Nương nương, ta muốn để cho người ta thất, nương nương vất vả lâu như vậy, cũng nên lấy lại những thứ thuộc về mình rồi."

Sắc mặt Lệ phi cứng lại, "Ý của ngươi là..."

Sở Vân Khinh bĩu môi một cái, "Nương nương có biết, tối nay Hoàng thượng đã nói câu gì với Ngụy quý phi không?"

Lệ phi nhíu mày, Sở Vân Khinh khẽ nói: "Hoàng thượng nói, thân phận Quý phi đã không xứng với nàng, chỉ sợ là có ý muốn thăng vị cho nàng, nếu thăng như lời nói, vậy chỉ có một con đường có thể đi thôi."

Sắc mặt Lệ phi khẽ biến, trong con ngươi xuất hiện một chút đau xót, "Buồn cười!"

Sở Vân Khinh nắm chặt tay nàng, "Cho nên nói, mấy năm nay nương nương ẩn nhẫn bản thân vì Ngũ điện hạ, hiện giờ Ngũ điện hạ đã sắp phong vương lập phủ, nếu người bện nặng mới khỏi, chẳng phải là một chuyện tốt với Ngũ điện hạ sao?"

Lệ phi nghĩ, "Năm đó ta vừa sinh Lăng nhi xong, nhớ đến nương ngươi chưa đến thăm ra, liền cho người đi hỏi mới biết được... Tuy ta có muốn điều tra chuyện này, nhưng sợ làm các nàng chú ý, khi đó Lăng nhi còn nhỏ. Sau này trong một lần vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Thái hậu và Ngụy Sơ cận, mới biết nương ngươi bị bọn họ hại chết, ta muốn nói cho Hoàng thượng, nhưng đến phút cuối lại bị Ngụy Sơ Cận phát hiện, bây giờ, tuyệt đối không thể để Ngụy Sơ Cận thượng vị."

Trầm ngâm một lúc, nàng liền nhìn Sở Vân Khinh, "Vị ở Tử Ngọc cung kia, ngươi cũng biết hả?"

Sở Vân Khinh biết nàng hỏi cái gì, gật đầu, "Biết."

Lệ phi thở dài, vẻ mặt có chút vui mừng, "Xem ra Duệ vương là thật tâm với ngươi."

Mặt Sở Vân Khinh đỏ lên, nhìn Lệ phi khó hiểu, sau đó liền cười động viên, "Ở trước mặt ta không cần giấu giếm, nhiều năm giả điên giả ngốc như thế, ngươi nghĩ rằng ta điên thật sao, Hoàng hậu bị oan khuất mười bảy năm, Duệ vương cũng rất vất vả, hắn là đứa bé ngoan, đối đãi với ngươi tốt là được rồi."

Nhìn ánh mắt ấm áp của Lệ phi trong lòng Sở Vân Khinh cũng ấm áp, đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, "Vân Khinh!"

Sở Vân Khinh và Lệ phi đều ngẩn ra, là Tiêu Lăng!

Tiêu Lăng thấy hai người tay nắm tay ngồi cùng một chỗ có chút sững sờ, hắn chậm rãi đến gần, trong mắt mang theo một chút hi vọng, "Mẫu phi? Người --"

Vẻ mặt Lệ phi không còn chút si ngốc nào, nàng nhìn Tiêu Lăng, chậm rĩa gật đầu, Tiêu Lăng không thể tin liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, thấy nàng gật đầu.

"Mẫu phi!"

Tâm tình kích động của Tiêu Lăng không lời nào có thể miêu tả được, Sở Vân Khinh thấy thế mỉm cười lui ra ngoài, hơn mười năm ẩn nhẫn, nữ nhân ốm yếu không nơi nương tựa trong thâm cung vì đứa nhỏ của mình, Lệ phi giả ngây giả dại, Hoàng hậu bị đày vào lãnh cung cũng thế, nữ nhân trong thâm cung, nhìn quang vinh như thế quý giá đẹp đẽ như thế, thật sự chịu không biết bao nhiêu khổ?

Sở Vân Khinh thở dài, nàng biết hai mẫu tử trong phòng có rất nhiều lời muốn nói, Đường ma ma đứng ở ngoài cửa, khóe mắt không khỏi đẫm lệ, thấy Sở Vân Khinh đi ra liền run rẩy quỳ xuống đất.

Sở Vân Khinh cả kinh, tuy nàng không nói gì, nhưng trong lòng Sở Vân Khinh hiểu rõ, lão nhân gia này biết rõ mọi chuyện, mười năm qua nhìn chủ tử ngày đêm điên dại, nếu không trung thành, làm sao có thể giữ kín bí mật đến ngày hôm nay.

Sở Vân Khinh cúi người nâng Đường ma ma dậy, khóe miệng nhếch lên rời khỏi Lạc Hà cung.

Trời đêm hơi lạnh, Sở Vân Khinh một mình đi trên đường nhỏ về Cẩm Tú cung, trong miệng thì thào hai chữ, "Phi vân, phi vân, phi vân --"

Thì ra nàng kêu Phi vân.

Lệ phi chậm rãi kể lại chuyện xửa, một người nữ tử bởi vì phòng bị sự sủng ái của Đế vương mà trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, máu của nàng có thể cứu người, tiếng đàn của nàng có thể đưa chim tước tới, nàng còn có một đôi con ngươi có thể biến thành màu đỏ --

Sở Vân Khinh thở dài, nữ tử như vậy thật không hợp sống ở trong thâm cung đại viện, không nói đến đôi mắt đỏ của nàng hay máu của nàng khác người bình thường, chỉ đơn giản nói đến hàng vạn hàng ngàn sủng ái đều tụ tại một thân, đây là hậu cung ba nghìn giai lệ đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm, tình ái vốn là điều không bền vững, đặc biệt là trong gia đình Đế vương.

Ngụy Sơ Cận, nhớ đến cái tên này, Sở Vân Khinh không thể không nhíu mày, Hoàng hậu bởi vì nàng mà bị đầy vào lãnh cung, Lệ phi bởi vì nàng mà giả ngây giả dại nhiều năm như vậy, thánh sủng hai mươi mấy năm không suy, rốt cuộc mạng của nàng ở nơi nào?

Hôm sau, khi Sở Vân Khinh đến Càn Đức cung, liền thấy Phúc Toàn Phúc Sinh sắc mặt nghiêm chỉnh khẩn trương đứng ở ngoài cửa, vừa thấy Sở Vân Khinh đến mắt liền sáng lên, "Quận chúa, người đã tới."

Sở Vân Khinh nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"

Phúc Toàn nhìn vào trong nội điện một cái, sau đó nói thầm vào tai Sở vân Khinh hai câu, sắc mặt Sở Vân Khinh trầm xuống, khóe miệng cũng hơi cong lên.

Chỉ là sáng sớm, liền có tấu sớ trong triều đưa đến tay Hoàng đế, hơn mười vị cựu thần liên kết với Thượng thư, tán dương Minh vương, bên trong lời nói có nhắc đến việc lập thái tử!

Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, chậm rãi tiến vào.

Quả nhiên sắc mặt Tiêu Chiến không tốt đang nằm ở trên giường, Phúc Hải đang đứng ở bên cạnh, trên trán xuất hiện một chút mồ hồi, giờ phút này nhìn thấy Sở Vân Khinh đến giống như nhìn thấy một vị cứu tinh.

"Hoàng thượng đã uống thuốc chưa?"

Tiêu Chiến nhíu mày, nâng tay vung sớ lên ném xuống đất, lông mày Sở Vân Khinh khẽ động, "Hoàng thượng đừng nên buồn bực chuyện trong triều, nếu không thân mình làm sao tốt được, mọi chuyện đã có Minh vương, người yên tâm giao cho hắn là được."

Mắt Tiêu Chiến dừng lại ở trên người Sở Vân Khinh, mang theo một chút cảm giác uy hiếp.

Sở Vân Khinh sửng sốt, lúc này vội cúi đầu quỳ trên mặt đất, "Không biết Vân Khinh đã nói sai điều gì lại khiến Hoàng thượng không vui, xin Hoàng thượng bớt giận."

Tiêu Chiến thấy vậy, khóe miệng bĩu một cái, "Ngươi cảm thấy Minh vương xử lý mọi việc trong triều rất tốt sao?"

Sở Vân Khinh càng cúi thấp đầu, "Vân Khinh không hiểu chuyện chính sự, chỉ biết Hoàng thượng nhiều lần lệnh Minh vương thay người xử lý chính sự, lại rất tán thưởng hắn, Hoàng thượng cảm thấy tốt, dĩ nhiên Vân Khinh cũng cảm thấy tốt."

"Thật sao?" Trong lời nói của Tiêu Chiến mang theo một chút tức giận, "Những thứ này không nói nên điều gì, trẫm còn tốt, trẫm sẽ lập thái tự, quả nhiên là nóng vội, Minh vương thật là bản lãnh!"

Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm, do dự một chút mới lên tiếng, "Hoàng thượng đừng tức giận, Minh vương xử lý chính sự có công, có lẽ triều thần hiểu lần ý của Hoàng thượng, hay người khác muốn giúp đỡ Minh vương, không có ý gì khác, trong mắt bọn họ, dĩ nhiên chỉ có Hoàng thượng."

Phúc Hải đứng bên cạnh nghe vậy liền sửng sốt, nghĩ mấy ngày nay Sở Vân Khinh ở quá gần Ngụy quý phi, trong lòng khẽ thở dài.

Tiêu Chiến nghe xong lời Sở Vân Khinh nói, quả nhiên sắc mặt hòa dịu đi rất nhiều, hắn vung bàn tay to lên, "Đứng lên đi, lấy thuốc của ngươi đến đây, đêm nay trẫm phải đi Cần Chính điện."

Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, "Vân Khinh tuân mệnh."

Lại đến bắt mạch một phen, Sở Vân Khinh tinh tế lấy đơn thuốc đã muốn dùng nhiều ngày nay cho Tiêu Chiến, giao cho thái y của thái y viện, chuẩn bị rời đi.

"Nghe nói hai ngày nay ngươi rất siêng năng đi đến Lạc Hà cung?"

Tiêu Chiến chợt lên tiếng khiến Sở Vân Khinh dừng bước, khóe miệng nàng nhếch lên, trong lời nói mang theo ý cười, "Xem ra Hoàng thượng còn chưa biết."

Tiêu Chiến sinh nghi, "Biết cái gì?"

Sở Vân Khinh phúc thân thi lễ, "Hoàng thượng phải miễn tội cho Vân Khinh trước, Vân Khinh mới dám nói."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, "Miễn... nói đi."

Trong mắt Sở Vân Khinh mang theo ý cười, "Từ khi Vân Khinh tiến cung có đi tới Lạc Hà cung vài lần, là vì muốn chẩn mạch cho Lệ phu nương nương, qua nhiều ngày, bệnh tình của Lệ phi nương nương đã có rất nhiều chuyển biến tốt."

Trong mắt Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, hai mắt hắn híp lại, giống như đang nhớ lại dáng vẻ của Lệ phi năm đó vừa mới tiến cung, Sở Vân Khinh thấy hắn cười như vậy, liền lui xuống.

Khi đi đến trước mặt Phúc Sinh, nàng dừng lại một chút, nhìn hắn nói, "Lúc Hoàng thượng dưỡng bệnh tính cách có chút phiền muộn, nếu có người tới hỏi Hoàng thượng hôm nay thế nào, các ngươi chỉ nói là hết thảy đều bình thường, tâm tình không tệ, đừng để người khác biết tình cách của Hoàng thượng thay đổi, để bên ngoài truyền đến những lời không xuôi tai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.