Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 79: Chương 79: Chương 73.1: Bị thương ngoài ý muốn, thâm cung quỷ dị.




“Tú Hà!”

Ngụy Sơ Cận hét lớn một tiếng liền muốn xốc mành loan kiệu lên, nhưng mà tay nàng vừa vươn ra liền gặp điểm đỏ tươi chói mắt ở bên cạnh mành kiệu, tay nàng dừng lại giữa không trung, đó là – –

“Người đâu!”

Ngụy Sơ Cận hoảng hốt, nàng lùi thân mình về, gắt gao dựa vào bên trong, ngày ngày nàng đều ngồi trên loan kiệu này, làm sao có thể xuất hiện vết máu như vậy?

Một nỗi bất an ập vào lòng, nàng bỗng nhớ tới, mùi đàn hương quen thuộc như vậy, rõ ràng chính là mùi mà người ở Tử Ngọc cung thường dùng hơn mười năm trước!

“Diêu Thanh Loan – –.”

Sắc mặt Ngụy Sơ Cận trắng bệch, đôi mắt chậm rãi hiện lên vẻ sợ hãi, giống như không khí đèn ép nàng đến cực hạn, nàng đột nhiên xoay người đập vào vách tưởng bên trong kiệu: “Người đâu, người đâu!”

“Nương nương?”

Một hồi ánh sáng chói mắt phóng tới nàng, mành kiệu bị một người xốc lên, đứng bên ngoài mành kiệu chính là Tú Hà một thân y phục màu trắng, mắt nàng khẩn thiết, trên mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngụy Sơ Cận.

“Nương nương, đến rồi, người xuống đi.”

Ngụy Sơ Cận nhướng mày nhìn người đứng bên ngoài cỗ kiệu, mắt của nàng tràn đầy hoài nghi dừng ở mành kiệu, nhưng nơi đó vốn không có gì khác thường, mắt Ngụy Sơ Cận đầy lệ: “Vì sao vừa rồi lại ngừng kiệu?”

Tú Hà có chút nghi hoặc: “Vừa rồi đến cửa cung mới ngừng, nương nương hình như sắc mặt của người không tốt, làm sao vậy?”

Ngụy Sơ Cận vội vàng từ bên trong kiệu đi ra, trong mắt vẫn có sợ hãi, nàng nhìn Tú Hà và mấy nô tỳ xung quanh, nhướng mày: “Vừa rồi ta gọi ngươi, vì sao ngươi không đáp?”

Trên mặt Tú Hà càng thêm nghi hoặc: “Nương nương vừa gọi nô tỳ sao? Tú Hà không có nghe thấy.”

Ngụy Sơ Cận quay đầu, chỉ nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt đám hạ nhân, lúc này trong lòng liền căng thẳng, nàng nhìn về phía cỗ kiệu, ghét bỏ vẫy vẫy tay: “Thiêu cỗ kiệu này đi!”

Tú Hà ngạc nhiên, tuy không biết tại sao, nhưng vẫn phân phó hạ nhân mang cỗ kiệu này đi thiêu toàn bộ.

Tú Hà đi theo sau Ngụy Sơ Cận vào trong cung, chỉ cảm thấy Ngụy Sơ Cận rất kỳ quái, cả người nôn nóng bất an không nói, ánh mắt còn luôn nhìn chằm chằm bốn phía xung quanh mình, giống như đang sợ cái gì đó.

“Nương nương, sao vậy?”

Ngụy Sơ Cận ngồi xuống ghế chủ vị, nhìn bốn phía đều cảm thấy mỗi một chỗ chung quanh cung mình đều trở nên không thích hợp, nàng lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là hôm nay có chút mệt mỏi, chuẩn bị nước tắm đi.”

Tú Hà lĩnh mệnh rời đi, trong lòng Ngụy Sơ Cận phiền muộn tự an ủi bản thân mình, chẳng qua chỉ là mình thẹn với nàng ta nên trong lòng mới sinh ra e ngại, mặc kệ như thế nào, nàng ta đã chết, người đã chết thì sợ cái gì, thứ phải sợ hẳn là người còn sống!

Sở Vân Khinh cứ ở lại trong Cần Chính điện, ngoài trừ Phúc Hải ở bên ngoài, chỉ có một mình nàng có thể đứng bên cạnh hầu hạ khi Hoàng đế nghị sự cùng các đại thần.

Trong lúc nhất thời, địa vị của Sở Vân Khinh tự nhiên được cao lên không ít, đối mặt với lời đồn đại cùng ánh mắt hâm mộ của một đám cung nhân, Sở vân Khinh chỉ có thể cười, chỗ cao rất lạnh, tuy không biết vì sao Tiêu Chiến lại làm như vậy, nhưng nàng có dự cảm, Tiêu Chiến tuyệt đối không hoàn toàn tín nhiệm nàng mới giữ nàng lại.

Canh giờ nghị sự sáng sớm đã qua, hôm nay tới vẫn là Tả tướng và mấy người Ngụy Chính, đợi mọi người rời đi hết, Sở Vân Khinh sửa sang lại tất cả mọi chuyện trong Cần Chính điện rồi mới rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tiêu Lăng.

Đến bây giờ Sở Vân Khinh đã không còn phải che đậy cái gì, nàng và Tiêu Lăng quen biết là chuyện tất cả mọi người đều biết, vì vậy nàng liền đi đến: “Ngũ điện hạ.”

Tiêu Lăng đỡ nàng đứng lên: “Mẫu phi muốn gặp ngươi.”

Sở Vân Khinh chỉ cho là Lệ phi có chút nhớ nhung nàng, gật đầu đi theo Tiêu Lăng đến Lạc Hà cung, trên đường đi Sở Vân Khinh chậm rãi nói: “Ta đã đề cập chuyện bệnh tình của Nương nương đã chuyển biến tốt trước mặt Hoàng thượng, hai ngày nay tương đối nhiều chuyện, chờ mấy ngày nữa, người liền đi báo với Hoàng thượng, nương nương liền có thể sống như người thường.”

Trong lòng Tiêu Lăng cực kỳ cảm kích, nhưng giờ phút này sắc mặt của hắn lại không tốt lắm, nhíu mày, thậm chí còn có chút phiền muộn.

Sở Vân Khinh thấy rõ ràng: “Hình như hôm nay Điện hạ có tâm sự?”

Tiêu Lăng ngẩn ra,, nhìn Lạc Hà cung đã ở gần ngay trước mặt, lắc đầu đi về phía hướng khác, Sở Vân Khinh sửng sốt, không muốn mình đi vào, đây là có ý gì?

Tiêu Lăng bước cực nhanh, vừa đi vừa chú ý hai bên có người hay không, tâm Sở Vân Khinh căng thẳng, đã biết trước là đến Lạc Hà Cung không đơn giản như vậy.

Lạc Hà cung vốn ở vị trí không tốt, mà đường Tiêu Lăng dĩ nhiên là càng hẻo lánh, mắt thấy trên đường không có một bóng người, Tiêu Lăng dừng bước, khẽ vỗ tay một cái, lập tức đường nhỏ bên cạnh xuất hiện một chiếc xe ngựa, Sở Vân Khinh vừa thấy, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

“Đây là – –.”

Tiêu Lăng thở dài: “Theo ta xuất cung.”

Sở Vân Khinh nhíu mày, trên người nàng không có lệnh bài, theo lý không phép xuất cung, mà Tiêu Lăng tuy là có thể tự do ra vào, nhưng không phải muốn đưa ai ra ngoài thì đưa người đi.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lông mày Tiêu Lăng khẽ động: “Ngươi theo ta đi ra ngoài, việc này không có ngươi thì không được.”

Sở Vân Khinh nhìn Tiêu Lăng một lát, gật đầu.

Lúc ngồi trên xe ngựa, trong lòng Sở Vân Khinh dần nảy sinh một cảm giác bất an, chuyện gì mà cần phải nàng đi, nàng đảo mắt nhìn về phía Tiêu Lăng, chỉ thấy trong mắt Tiêu Lăng là một mảnh thâm trầm, cũng không có nói cho nàng biết ý của hắn.

Không khí như vậy khiến Sở Vân Khinh không nói nên lời, hình như Tiêu Lặng hạ quyết tâm gì đó, liếc mắt nhìn nàng một cái, mở miệng nói ra một câu: “Tam ca bị thương.”

Bị thương?!

Lúc này mặt Sở Vân Khinh liền biến sắc: “Hắn thế nào?”

Trước vẻ lo lắng của nàng, khóe miệng Tiêu Lăng cong lên: “Ta cũng không biết, chắc là chuyện đêm qua, sáng sớm nay đưa tin cho ta, nói muốn gặp ngươi.”

“Muốn gặp ta – –.”

Sở Vân Khinh lẩm bẩm tự nói, nếu không đến nông nỗi không thể không có nàng, rốt cuộc bị thương nặng đến cỡ nào!

Trong khoảng khắc đó, Tiêu Lăng nhìn khuôn mặt biến hóa của nàng, khóe miệng cong lên cứng ngắc.

Người tới đưa tin hôm nay vô tình hữu ý nhắc tới Sở Vân Khinh, Tiêu Lăng ngày thường đều tùy tiện, thoạt nhìn không đủ lòng dạ, nhưng hắn cũng cực kỳ thông minh, hắn biết, Tiêu Triệt muốn gặp nàng.

Sở Vân Khinh một thân một mình ở trong cung, nhất cử nhất động đều ở trong tầm mắt của Hoàng thượng, nàng có thể xuất cung hay không tất cả đều dựa vào hắn, nếu không hôm nay hắn đã đi đến Duệ vương phủ một mình.

Tiêu Lăng thở dài: “Đừng vội, cũng sắp đến rồi.”

Lúc này lời nói an ủi của Tiêu Lăng không có một chút tác dụng nào, trong lòng Sở Vân Khinh tưởng tượng đến Tiêu Triệt bị thương liền có chút run rẩy, hai ngày trước mới hết ân oán trước kia với Hoàng thượng, nàng còn nghe được Tả tướng tiến cử, ngay thời điểm lợi ích như vậy mà hắn lại bị thương, tuy nàng không biết thương thế kia thế nào, nhưng cũng chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với mấy chuyện này.

“Việc của Hoàng hậu nương nương ta cũng biết rõ, một mình Tam ca đã vất vả nhiều năm như vậy, mấy ngày nay mẫu phi luôn niệm kinh siêu độ cho Hoàng hậu nương nương, cầu nguyện cho Tam ca, Vân Khinh, huynh ấy không có chuyện gì.”

Sở Vân Khinh nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, hai tay nắm chặt tay áo của mình.

Khi xe ngựa dừng lại vừa đúng là giữa trưa, Tiêu Lăng xuống xe nhìn xung quanh rồi mới để cho Sở Vân Khinh đi ra, Sở Vân Khinh vừa nhảy xuống xe liền thấy một con đường mòn, bên cạnh có một cánh cửa nhỏ đang đóng, xem ra là cửa sau của Vương phủ.

Tiêu Lăng gật đầu với thị vệ điểu khiển xe ngựa, lúc này người đó liền đánh xe ra khỏi hẻm nhỏ, Tiêu Lăng tiến đến gõ cửa, vừa gõ hai cãi liền có tiếng mở cửa.

Sở Vân Khinh nhìn qua, quả nhiên là Tử Mặc.

Tử Mặc nhìn Tiêu Lăng trước, sau lại nhìn Sở Vân Khinh, trên mặt từ cung kính chuyển sang kinh hỉ, khiến cho khói mù trong lòng Sở Vân Khinh giảm đi không ít.

“Điện hạ, Sở cô nương.” Tử Mặc chào hỏi hai người, lại dường như nhớ ra cái gì đó vội vàng sửa miệng: “Không, Quận chúa, hai vị mau vào đi.”

Bên trong chính là hậu viện của Duệ vương phủ, Tử Mặc đi ở phía trước, Sở vân Khinh đi theo sau Tử Mặc, lúc này liền hỏi: “Vương gia thế nào?”

Tử Mặc nghe vậy lập tức thay đổi biểu cảm, mặt hắn trở nên nghiêm trọng: “Không tốt lắm.”

Ba chữ kia kéo tâm tư vừa buông lỏng của Sở Vân Khinh trở về, nàng chau mày, bước chân cũng nhanh hơn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Tử Mặc trầm xuống: “Là trên đường từ Túy Nguyệt Lâu hồi phủ.”

Sở Vân Khinh nhíu mày, Tử Mặc dường như ý thức được mình nói sai liền vội vàng bước đi: “Quận chúa người xem Vương gia trước, chuyện cụ thể để Vương gia nói với người.”

Túy Nguyệt Lâu?

Trong lòng Sở Vân Khinh tồn tại nghi vấn, nếu nàng còn không hiểu huyền cơ trong ba chữ này, nàng liền uổng công chờ ở nơi này nhiều năm như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.