“Sẽ không cho nàng hòa thân.”
Sở Vân Khinh sửng sốt, giờ phút này dư vị tình triều chưa tan, nàng cẩn thận nghĩ lại lời nói của Tiêu Triệt, đến lúc này mới nhớ đến cảnh tượng ở cung yến, nàng cúi đầu khẽ hừ một tiếng xem như trả lời.
Âm thanh kiều mị khiến hô hấp Tiêu Triệt hỗn loạn, hắn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái, chỉ cảm thấy mình hai mươi hai năm thanh tâm quả dục, rốt cuộc ở trước mặt nàng liền tan thành mây khói.
“Còn nhiều thời gian!”
Tiêu Triệt chăm chú nhìn biến thành thở dài, hắn nhấc cánh tay ôm nàng ra khỏi bể tắm.
Rời khỏi nước Sở Vân Khinh liền giật mình, ánh mắt nàng dần dần thanh tỉnh nhìn Tiêu Triệt, sắc mặt hồng đến mức sắp nhỏ máu, vừa rồi, bọn họ làm cái gì - -
Tiêu Triệt tự mình vào phòng lấy một kiện trường bào trong tủ phủ lên người Sở Vân Khinh, hai tay không biết từ lúc nào đã với vào trong áo choàng cởi toàn bộ y phục ướt đẫm trên người Sở Vân Khinh.
Sở Vân Khinh nổi giận trừng mắt nhìn Tiêu Triệt, lúc nhìn thấy miệng vết thương của Tiêu Triệt chảy máu, rốt cuộc nàng chậm rãi thu lực về, vội vàng giãy dụa muốn nhảy xuống đất, nhưng lại bởi vì bị khí lực mạnh mẽ của nam tử trước mặt liền quay mặt đi: “Mặc y phục!”
Tiêu Triệt hứng thú khẽ cười một tiếng, đến bên tai Sở Vân Khinh lại càng khiến nàng ngượng ngùng, thật lâu sau, nàng nắm chặt bàn tay to đang phủ trên người, vừa quay mặt, đã thấy Tiêu Triệt mặc xong y phục kéo nàng ra khỏi phòng tắm.
Tiêu Triệt dẫn nàng ra khỏi phòng tắm, bản thân lại xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại, trên tay còn cầm vài thứ, Sở Vân Khinh nhìn, lại là y phục của nữ tử, đầy đủ mọi thứ!
Đôi mắt Sở Vân Khinh mở to, có chút ngập ngừng nói: “Tiêu Triệt - -”
Tiêu Triệt nghe vậy khóe môi cong lên, trong mắt mang theo ánh sáng sáng ngời, đặt y phục trên tay lên trên giường, rồi sau đó nằm xuống giường, hắn thở dài: “Thật là giày vò người.”
Sở Vân Khinh bất đắc dĩ đến cực điểm, lại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, sắc mặt càng thêm đỏ, Tiêu Triệt nằm ở trên giường mới cảm thấy mệt mỏi, hắn vẫy Sở Vân Khinh, chỉ chỉ vào ngực: “Rất đau.”
Vạt áo Tiêu Triệt mở một nửa, Sở Vân Khinh nhìn thấy miệng vết thương sau khi bị ngâm ngước càng trở nên đáng sợ, không do dự, nàng bước nhanh đến bên giường, nghiêng người ở bên người hắn, phía ngoài miệng vết thương trở nên trắng bệch, động tác của Sở Vân Khinh cực kỳ lưu loát, nàng cầm máu cắt đi thịt thối, sau đó bôi thuốc trị thương băng bó cẩn thận, làm xong hết mọi thức, trong lúc này Tiêu Triệt không nói bất kỳ tiếng nào.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Triệt đã nhắm hai mắt lại, tiếng hít thở trầm thấp vang bên tai Sở Vân Khinh, khiến nàng cảm thấy an tâm.
Ngày thường giọng nói của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, hơi vừa tức giận một chút sẽ làm cho người khác không dám tới gần, lúc này đang ngủ, lại vô cùng trầm tĩnh thân thiết, Sở Vân Khinh tỉ mỉ nhìn dung mạo của hắn, trong lòng càng thêm rung động.
Sở Vân Khinh kéo chăn qua đắp cho hắn, sau đó thu thập dược cụ thỏa đáng, rồi đi đến sau bình phong thay quần áo Tiêu Triệt đưa tới, một thân váy trắng đơn thuần, gấm tuyết tốt nhất, cổ tay áo và vạt áo đều được thêu hoa văn hình mây tinh xảo, còn có một cái mạng che mặt, là màu sắc nàng thích.
Lúc đi ra liền là một Sở Vân Khinh trong sáng hợp lòng người như thường ngày, nàng đứng xa nhìn người đang ngủ say trên giường một chút, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Tử Mặc nhìn thấy Sở Vân Khinh đi ra có chút ngạc nhiên: “Quận chúa, bây giờ mới hồi cung sao?”
Sở Vân Khinh nghe thấy tiếng của hắn liền ho nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, ngàu mai có vây săn, muốn hầu giá.”
Tử Mặc liếc mắt nhìn căn phòng kia một cái, gật đầu: “Tử Mặc đưa người hồi cung.”
Lúc Sở Vân Khinh ngồi trên xe ngựa, trong đầu lại vọng lại câu nói kia của Tiêu Triệt: “Cái gì mà ba nghìn, ta chỉ có nàng.”
Sở Vân Khinh không thể không thừa nhận, nàng không có biện pháp xua đuổi nam nhân đã nói ra lời đó, yêu mà không thương chẳng qua chỉ là ý nghĩ sai lầm, một người hạnh phúc là, ánh mắt ngươi lạnh lùng, chỉ đối với ta là ôn nhi, mà trăm nghìn suy nghĩ trong lòng ta, vừa đúng là trả lời.
Hôm sau, sáng sớm Sở Vân Khinh liền dẫn theo Xuân Đào đến bên ngoài Càn Đức cung, kỵ binh Đại Tần cực kỳ cường hãn, một nguyên nhân là vì người trong nước thích vây săn, lúc này có ngoại sứ đến chúc mừng, sớm đã định xuống sẽ đi đến khu vực vây săn của hoàng gia cách thành hai trăm dặm trong ba ngày.
Lại nói tiếp là ba ngày, thật ra là năm ngày, ngày đầu là loan giá đến khu vực vây săn, ngày thứ hai thứ ba thứ tứ mới là ngày chính, vây săn hàng năm luôn lấy các thiếu niêm quý tộc trong kinh làm chủ, năm nay các tiểu thư quan gia trong kinh cũng nằm trong nhóm được mời, bởi vì là bái thiệp của Lệ phi, mọi người đều muốn dựa vào vị Quý phi mới được tấn phong này, lại nói ngoại sứ ở đây, đó nhất định là phải đi xem, bởi vậy, đội ngũ vây săn năm nay cực kỳ lớn.
Tiêu Chiến để Sở Vân Khinh tùy giá, Lệ phi cũng đi theo, lại còn có các Vương gia thân tộc khác, nghĩ đến Tiêu Triệt cũng phải đi, Sở Vân Khinh vừa lo lắng vừa chờ mong.
Loan giá Hoàng đế ra đến cửa cung, dọc theo đường đi đều có quan binh của Trần Ngạo dẫn theo bảo vệ, đến cửa thành, gia quyến bách quan cùng với sứ thần mấy nước đều đã đứng chờ từ lâu, lại một hồi nói dông dài, cuối cùng toàn bộ đội ngũ mới ra khỏi cửa thành Thịnh kinh.
Tây Vân Sơn là khu vực săn bán chiếm diện tích rất lớn, là thảo nguyên xen lẫn với núi nên hoàng gia ngự dùng làm chỗ săn bắn, lúc này là đầu hạ, ban ngày rất nóng, buổi chiều lại có chút mát mẻ, thời điểm đội ngũ đến nơi đã là buổi chiều, bởi vì đã có thời gian chuẩn bị từ sớm, cho nên lúc lều trại đã được dựng sẵn, Sở Vân Khinh cảm thấy mình cũng được mở rộng tầm mắt.
Bởi vì Sở Vân Khinh tùy giá, nên đồ dùng tất cả đều là cùng phẩm cấp với nhóm thân vương, lúc này đứng trước lều của mình, ngược lại cảm thấy rất an ổn, Xuân Đào chỉ kêu nàng nghỉ ngơi, bản thân lại an bài hết thảy mọi thứ trong ngoài.
Nàng đang định nghỉ ngơi một lát, lại có người ở ngoài trướng bẩm báo, Sở Vân Khinh nghe vậy đi ra, đã thấy Diệc Tuyệt bên người Ngũ điện hạ.
“Quận chúa, điện hạ mời người qua đó.”
Sở Vân Khinh nhíu mày: “Ngũ điện hạ muốn nói chuyện gì?”
Sắc mặt Diệc Tuyệt hơi quái dị, hắn cúi đầu nói: “Thanh La quận chúa ở chỗ Điện hạ, Điện hạ mời người qua cứu viện.”
Sở Vân Khinh có chút đau đầu, Mộ Thanh La này là một tiểu cô nương đáng yêu, cũng nhìn ra được nàng ấy thật sự thích Tiêu Lăng, mà hai người đang ở cạnh nhau, giờ phút này nàng qua có phải là không tốt lắm không?
Diệc Tuyệt thấy Sở Vân Khinh do dự, liền bất đắc dĩ nói: “Các vị Vương gia khác đều ở nơi đó, nhưng người cũng biết tính tình của Mộ quận chúa, Điện hạ chúng ta sắp bị mọi người buộc với Mộ quận chúa rồi.”