Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 97: Chương 97: Chương 77.3: Đưa người hòa thân, gian tế Tây Lương.




Sáng sớm hôm sau, trong lều trại trên bãi đất trống, Tiêu Chiến và Lệ Phi ngồi ở chủ vị, các Hoàng tử khác, trọng thần và nhóm sứ giả ngồi đối diện bên dưới chủ vị, cuối cùng là nữ quyến đi theo.

Sở Vân Khinh đứng sau lưng Tiêu Chiến nhìn mọi người phía dưới, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ, Sở Thiên Tề cũng đến đây!

Sở Thiên tề đã sớm trình tấu sớ xin từ quan, quả nhiên hắn thực hiện lời nói ngày đó ở cung yến, nhưng hắn chưởng quản mười vạn quân chinh tây, hơn nữa không phải nói đi là đi được, lúc trước không thấy hắn thượng triều, vậy vì sao hôm nay lại xuất hiện trong vây săn này?

Bởi vì lần này thân thể Tiêu Chiến không tốt nhưng cũng là người quyết định, hiển nhiên hắn muốn thử nhóm thiếu niên phía dưới, lúc này cười to nói: “Hôm nay là ngày đầu, mọi người xuất phát chỉ để xem thân thủ, nhưng người bắt được nhiều con mồi nhất, tất nhiên trẫm sẽ ban thưởng, lần này có Thái tử Tây Lương, Thế tử Đại Yến đi cùng các ngươi, nhóm nam nhân Đại Tần đừng để cho bọn họ xem thường, cũng đừng để Công chúa Vu quốc và các khuê nữ thất phóng, chuẩn bị tốt thì xuất phát đi!”

Tiếng nói vừa ngừng, đám người liền xuất phát, chỉ còn lại nữ quyến ngồi ở dưới đàu, Tiêu Chiến phân phó người mang điểm tâm, yên tĩnh ngồi chờ đám người đi săn trở về.

Sở Vân Khinh nhìn Lệ phi một cái, Lệ phi có chút lo lắng: “Minh vương muốn ngươi đi ngươi liền đi, đây chính là chuyện rất nguy hiểm.”

Tiêu Chiến nghe vậy, khóe miệng cong lên nói: “Cho ngươi đi thì ngươi đi đi, hôm nay đi không xa, chỉ cần ngươi cưỡi ngựa tốt, có gì nguy hiểm, nha đầu Mộ gia đều tự mình cưỡi ngựa ra trận đấy thôi.”

Sở Vân Khinh cũng không tính ở lại, nàng nghĩ rất rõ, khi tất yếu có thể nói rõ ràng với Minh vương, giá trị lợi dựng của nàng thật sự không lớn!

Tiêu Mình nhìn Sở Vân Khinh đi về phía hắn, khóe miệng nhếch lên: “Quả nhiên là đã đến.”

Sở Vân Khinh nhận dây cương hắn đưa qua nhảy lên ngựa: “Thế nào, Minh vương cho là ta lâm trận lùi bước sao?”

Tiêu Minh bật cười lắc đầu, cùng nàng đi đến núi rừng xa xa, nơi đó sớm có binh lính phất cờ hò reo nửa ngày, làm rất nhiều chim thú hoảng sợ.

“Vân Khinh thật sự không nhớ là Minh vương có nói muốn dẫn ta đi săn thú, không biết có phải Minh vương nhớ lần hay không.”

Khóe miệng Tiêu Minh cong lên: “Có thể là nhớ nhầm, nhưng Sở Thục nghi đã đến đây, chắc cũng không có lý do để trở về rồi.”

Dĩ nhiên Sở Vân Khinh biết: “Tất nhiên, là muốn phụng bồi đến cùng.”

Tiêu Minh rất vừa lòng, lúc hai người tới chân núi, Tiêu Minh lại không có ý tứ muốn săn thú, Sở Vân Khinh cảm thấy kỳ lạ, Tiêu Minh lại nói: “Hôm nay chỉ là luyện tập, phàm là người có công phu, đều sẽ không vào núi hôm nay, chỉ phi ngựa thôi.”

Lúc này Sở Vân Khinh mới biết, quay đầu nhìn lại, quả nhiên rất nhiều người di chuyển vòng vo ở trong núi, núi trước mặt cực kỳ thưa thớt, nhưng càng lên cang lại càng dày, Sở Vân Khinh nói: “Ngày mai tất cả mọi người đều vào núi sao? Nghe nói còn muốn qua đêm, trong núi này không được bảo vệ, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?”

Tiêu Minh lắc đầu: “Toàn bộ thủ vệ ở đây đều là phụ thân ngươi chủ động yêu cầu, tự mình an bày, cho dù phía trước xảy ra chuyện, bởi vì có sứ giả ngoại quốc ở đây, binh lực vô cùng được coi trọng, đừng nhìn bốn phía im lặng, cũng đều có người của chúng ta, khu săn bắn của hoàng gia vài trăm năm, chưa bao giờ có sai sót, lúc này càng không cần phải lo lắng.”

Trong lòng Sở Vân Khinh càng cảm thấy kỳ quái, Sở Thiên Tề muốn rời chức, lúc này lại đến an bày hộ vệ vây săn! Mà nàng tiến cung lâu như vậy, phủ Thượng Thư một chút động tĩnh cũng không có, mà lúc này sự nghiệp của Sở Thiên Tề đang như mặt trời ban trưa, vì sao phải từ quan?

Sở Vân Khinh nghi ngờ trong lòng, đã thấy Thái tử Tây Lương mang theo hộ vệ đi tới không xa, Tiêu Minh cưỡi ngựa đi tới nói chuyện với hắn, Sở Vân Khinh đành phải cưỡi ngựa đuổi theo.

Hai người nói mấy câu, ánh mắt Thái tử Tây Lương liền dừng lại trên người Sở Vân Khinh: “Vị này là Sở Thục nghi, không thể ngờ được ngươi cũng đến nơi săn bắn này, hoa văn được thêu trên người Sở thục nghi thật sự rất khác biệt và đẹp mắt, làm nổi bật vẻ thanh tú xuất trần của ngươi, nhưng ta còn chưa nhìn thấy dung nhan của Sở thục nghi - -”

Ý tứ trong lời nói của Dạ Tiêu Nhiên rất rõ ràng, Sở Vân Khinh lại không đồng ý tiếp câu chuyện này, nàng cũng nhìn về phía bên eo Dạ Tiêu Nhiên: “Màu sắc ngọc bội của Thái tử cũng rất đa dạng, họa tiết còn vô cùng tinh xảo, đủ thấy rõ Thái tử rất biết thưởng thức.”

Lúc này đề tài biến thành vấn đề săn sóc trang sức, dĩ nhiên Dạ Tiêu Nhiên cũng nhìn ra Sở Vân Khinh không muốn nói tiếp, hắn liền phất ngọc bội một cái: “Ngọc bội này là tín bật của bản Thái tử, hoa tiết chính là thần hoa lạc ương của Tây Lương, ở Tây Lương, nếu người bình thường dùng loại ngọc bội này, sẽ bị trị tội.”

Lạc ương?

Sở Vân Khinh khẽ suy ngẫm hai chữ này, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra, Dạ Tiêu Nhiên nói tiếp: “Chắc các ngươi không biết, thần hoa này là vật thượng cổ, dĩ nhiên hiện tại ở Tây Lương ta đã tuyệt tích, vốn là thuốc tiên thế gian, hiện giờ chỉ có thể là thần vật của tộc ta.”

Thuốc tiên thế gian - -

Lúc này Sở Vân Khinh đã nhớ được hai chữ lạc ương này xuất hiện ở nơi nào, vẻ mặt nàng không thay đổi, chỉ tùy ý nói: “Thật đúng là chưa từng nghe qua, Vân Khinh hiểu biết nông cạn rồi.”

Dạ Tiêu Nhiên khoát khoát tay: “Không phải như thế, hoa lạc cầu đã tuyệt tích, người ngoài không biết là chuyện bình thường, trừ khi sinh ra ở Tây Lương, bằng không hai chữ này xem như xa lạ, các ngươi chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường.”

Trong lòng Sở Vân Khinh chấn động, đúng rồi, nếu bình thường nghe hai chữ này cực kỳ lạ, nhưng Sở Mộ Phi lại lấy hai chữ này đặt tên cho viện tử của mình, đây là vì sao?!

Những nghi ngờ này không ngừng xoay quanh trong đầu, Sở Vân Khinh có chút thất thần, Thái tử Tây Lương và Tiêu Minh tùy ý nói gì đó, Sở Vân Khinh cũng nửa nghe nửa không.

Nhưng khi nàng hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một dóng dáng vô cùng quen thuộc đang đi đến gần, là Sở Thiên Tề dẫn theo thị vệ vào núi, theo lời Tiêu Minh, hôm nay Sở Thiên Tề sẽ không đi vào núi, hắn muốn làm gì?

Tiêu Minh cũng theo nhìn theo tầm mắt của Sở Vân Khinh, nhíu mày: “Sở thượng thư - -”

Sở Vân Khinh quay đầu lại, sắc mặt hơi nặng nề: “Hôm nay hộ vệ còn chưa chuẩn bị tốt sao?”

Tiêu Minh lắc đầu, ánh mắt có chút do dự: “Sẽ không, hẳn là hai ngày trước đã bố trí xong, hiện tại Sở thượng thư vào núi, chỉ sợ là có chút lo lắng.”

Lý do này hình như có chút thỏa đáng, Sở Vân Khinh thu hồi suy nghĩ, đi dọc theo chân núi với Tiêu Minh, dọc đường đi có thể thấy rất nhiều thiếu niên quý tốc trong kinh ra ra vào vào trong rừng, trong tay có cầm theo mấy con mồi, dây cung cũng không kéo qúa.

Mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, đoàn người dứt khoát hồi doanh địa.

Ở chỗ cửa vào doanh địa, Tiêu Minh liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái, sau đó ánh mắt thâm trầm đi về trướng của mình.

Sở Vân Khinh nghĩ đến chỗ Tiêu Chiến trước, từ xa đã nhìn thấy Phúc Hải và Trần Ngạo đứng ở ngoài trướng, Sở Vân Khinh đi về phía trước, Trần Ngạo liền ngăn nàng lại.

Phúc Hải lắc đầu với nàng: “Hoàng thượng hạ lệnh, không có bất kỳ kẻ nào tiến vào.”

Sở Vân Khinh nhíu mày, nhưng không có cách nào khác, đành phải đứng chờ cùng với Phúc Hải, bên này Trần Ngạo một mặt sương lạnh, giống như xảy ra chuyện gì lớn.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mắt thấy màn đêm dần dần hạ xuống, Lệ phi đã phái nha đầu đến đây vài lần, nhưng Tiêu Chiến vẫn ở bên trong không có ra ngoài.

“Công công, xảy ra chuyện gì?”

Phúc Hải khẽ lắc đầu: “Lão nô cũng không biết, chỉ là tối hôm qua Duệ vương có đến một lần, xế chiều hôm nay lại đến một lần, nói từ lúc đó đến bây giờ.”

Tiêu Triệt?!

Trong lòng Sở Vân Khinh hơi kinh ngạc, bên trong trướng truyền đến tiếng bước chân, màn trướng bị xốc lên, người đầu tiên đi ra là Tiêu Triệt.

Trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy trong mắt Tiêu Triệt chợt lóe lên cái gì đó, nhưng mà nàng còn chưa kịp thấy rõ ràng, hắn đã đi qua nàng rồi.

“Vào đi.”

Giọng nói của Tiêu Chiến mang theo nặng nề, Phúc Hải liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái, mời nàng đi vào trước, Trần Ngạo và Phúc Hải đi theo phía sau, sắc mặt Tiêu Chiến mệt mỏi, trong con ngươi lại âm trầm tịch mịch.

“Hoàng thượng - -”

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Trần Ngạo: “Trần Ngạo, bây giờ trẫm lệnh cho ngươi tức tốc về kinh, triệu tập 5000 trọng binh, nhất định phải đến ở bên ngoài nơi này vào buổi chiều ngày mai.”

Trần Ngạo ôm quyền lĩnh mệnh, Tiêu Chiến lại dặn dò: “Nhớ kỹ, việc này không được để cho ngươi bên trong doanh địa biết.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Nhìn Trần Ngạo một thân thường phục lĩnh mệnh rời đi, Sở Vân Khinh nhíu mày: “Hoàng thượng - -”

Tiêu Chiến vẫy vẫy tay không nhiều lời, nhưng vẻ mặt kỳ lạ nhìn Sở Vân Khinh: “Đi xuống nghỉ ngơi đi, đến này các nữ quyến đều có Lệ phi an bày, trẫm sẽ không đi qua.”

Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhìn Tiêu Chiến xoay người nằm trên giường, bọn họ chỉ có thể trở lại trướng của mình, nhưng vì sao Tiêu Chiến muốn triệu tập 5000 trọng binh tới đây?

Lúc này hồi kinh chỉ sợ trời đã sắp sáng, còn cần thời gian triệu tập binh mã, buổi chiều còn vội vàng trở lại nơi này, chẳng lẽ tối mai sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Vừa nghĩ vừa vào trong trướng của mình, Xuân Đào thấy nàng trở về, ánh mắt sáng lên: “Quận chúa.”

Sở Vân Khinh thấy vậy, ánh mắt liền thay đổi: “Đang đợi ta?”

“Đúng vậy.” Xuân Đào nói xong liền lấy từ trong tay áo ra một bức thư: “Đây là Vương gia bảo đưa cho người, nói người xem xong rồi đi gặp Vương gia.”

Sở Vân Khinh mở thư ra, càng đọc sắc mặt càng trở nên cứng lại, nhìn song cửa sổ một cái, bóng đêm đã hạ xuống, nhưng vẫn không đủ tối, nàng xoay người ngồi xuống, như đang chờ cái gì đó.

Không biết qua bao lâu, Sở vân Khinh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ lần nữa, hình như đã rất trễ, rốt cục, nàng đứng dậy nói: “Ta đi tìm Vương gia, ngươi ở lại đây đi, có người đến nói ta đã ngủ.”

Xuân Đào nhìn Sở Vân Khinh rời đi, trong lòng có chút bất an.

Sở Vân Khinh tránh chỗ nhiều người, tự mình đi vào trong trướng Tiêu Triệt, đi tới cửa đã nhìn thấy Tử Mặc chờ ở nơi đó thấy nàng đến ánh mắt hắn sáng ngời: “Quận chúa, hiện giờ Vương gia không có ở trong, người nói nếu Quận chùa đến thì chờ một chút.”

Sở Vân Khinh gật đầu tiến vào trong trướng, chỉ thấy trong đặt một cái bàn, trên bàn bày đầy tấu chương, giống như vừa được xem qua, còn chưa kịp thu dọn.

Sở Vân Khinh làm như không thấy thu gọn đám tấu chương, ánh mắt thoáng lơ đãng, trong lòng cả kinh.

“Tử Mặc, hiện tại hắn đang ở chỗ Thái tử Tây Lương sao?”

Tử Mặc có chút ngoài ý muốn, nơi này cũng không có người ngoài, hắn cũng không giấu diếm, nói: “Đúng là Vương gia đến chỗ Thái tử, sao Quận chúa biết?”

Sở Vân Khinh nghĩ một chút: “Việc này, có phải liên quan đến Sở gia không?”

Tử Mặc nghe vậy liền cúi thấp đầu: “Việc này, xin Quận chúa chờ Vương gia trở về rồi hỏi đi, Tử Mặc không dám nói lung tung.”

Dĩ nhiên Sở Vân Khinh biết Tử Mặc sẽ không khinh xuất nói chuyện này cho nàng biết, lúc này gật đầu an tâm ngồi chờ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong lòng Sở Vân Khinh có chút bất an.

Đúng lúc này, bỗng bên ngoài vang lên một loạt tiếng kinh hô, Tử Mặc cũng nghe thấy động tĩnh, liền chạy ra ngoài, khi trở lại sắc mặt có chút lo lắng: “Quận chúa, trướng của Thái tử Tây Lương bốc cháy.”

“Cái gì?!”

Sở Vân Khinh kinh hãi, sao lại cháy - -

“Đi, chúng ta đi xem!”

tiếng huyên náo bên ngoài càng lúc càng lớn, Sở Vân Khinh đi ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa liền đụng vào ngực của ai đó, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy mũi tê rần, lại nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc.

“Đi đâu?”

Tiêu Triệt trở về đúng lúc, hắn nhìn ánh mắt nghi vấn của Sở Vân Khinh liền biết nàng muốn đến chỗ của Thái tử Tây Lương, lúc này liền nắm tay nàng đi vào bên trong: “Không cần lo lắng, lửa không lớn, Thái tử Tây Lương không sao.”

Sở Vân Khinh nhìn hắn: “Ta đâu có lo lắng cho Thái tử Tây Lương, thương thế của chàng cần đổi dược? Vì sao lại cháy?”

Ánh mắt Tiêu Triệt trở nên ôn nhu, vẫy tay để Tử Mặc lui ra ngoài, sau đó kéo tay nàng ngồi xuống: “Thương thế của ta đã tốt rồi, về phần lửa này - -”

Ánh mắt Tiêu Triệt có chút nặng nề, hắn nhìn Sở Vân Khinh gằn từng chữ: “Lửa này, là Thái tử Tây Lương tự mình phóng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.