Sương mù mờ mịt, Sở Vân Khinh hoảng sợ giống như thấy một vệt máu lớn, màu đỏ chói mắt này chậm rãi bao phủ lên người của người kia, mắt thấy sắp chạm vào mũi chân nàng, sự sợ hãi xâm chiếm lấy nàng, nàng lùi về phía sau từng bước từng bước, mắt cũng bình tĩnh nhìn người kia, người nọ dáng người anh tuấn, lúc này áo bào đen đã bị máu nhuộm thành màu tối, lưng khẽ nhúc nhích giống như muốn đứng lên.
Trong lòng Sở Vân Khinh lo lắng, mỗi khi hắn động một chút, máu từ trên áo bào của hắn chảy xuống nhiều hơn, nàng chỉ cảm thấy lòng mình tê rần,đang muốn mở miệng kêu to lại cảm thấy chân bị trượt, tiếp đó một cảm giác đánh úp lại khiến nàng khó thở, nàng chỉ cảm thấy bản thân sắp rơi xuống vực sâu vô tận, trước khi rơi xuống, nàng gần như thấy một khuôn mặt tinh xảo không sứt mẻ - -
“A - -“
Sở Vân Khinh hét lớn một tiếng, sau đó tỉnh lại, đập vào mắt là màn giường mềm mại thơm ngát, tua rua lung linh thích thú quanh quẩn bên giường, thoáng chốc lại bay bay, nàng ngỡ ngàng kéo chăn ra khỏi người, cảnh tượng trong mơ vừa rồi làm nàng cảm thấy rất chân thật, giống như nỗi khổ khó nhịn đang cắn gặm trong lòng.
Y phục của nàng đã sớm bị người khác đổi, toàn thân không có chút khó chịu nào, nàng lần nữa nhìn lại, căn phòng này được bố trí cực kỳ đơn giản gọn gàng, tuy có chút nhỏ, những cũng đủ, hai mắt của nàng dời về phía cửa sổ, cửa sổ có chút nhỏ hơn bình thường làm lòng nàng bỗng nhiên thấy kinh ngạc.
Không do dự, nàng chân không xuống giường, muốn đi đến bên cửa sổ, đợi nàng đi đến bên cửa sổ, ánh mắt của nàng chợt trầm xuống, đây mà gọi là phòng gì, rõ ràng là bên trong khoang thuyền!
Bên ngoài cửa sóng nước bập bềnh, hai bờ sông núi non bát ngát, thuyền đi cũng không nhanh, xem ra là đi rất yên ổn, trong lòng nàng có chút mờ mịt.
Tâm tư giống như có chút ấm lại, sắc bén trên người Sở Vân Khinh dần dần hiện ra, nàng nhớ lại màn gặp thoáng qua ở cửa thành, càng nhớ hương vị ngái ngái bên trong quan tài, còn muốn nhớ đến lúc nàng thanh tỉnh và hôn mê, nàng đi qua bao nhiêu con đường, đi qua bao nhiêu đoàn xe ngựa, không biết đã xa hắn bao nhiêu lâu?
Tâm tư Sở Vân Khinh rời đi ra bên ngoài, một đạo tiếng bước chân vang lên, Sơ Ảnh bưng chậu nước sạch nhẹ nhàng đi vào, ngẩng đầu thấy bóng dáng Sở Vân Khinh đứng trước cửa sổ không tránh khỏi kinh ngạc, trong mắt thoáng hiện ra một chút áy náy, vốn định xoay người rời đi, nhưng khi nhìn thấy Sở Vân Khinh đi chân trần đứng ở đó liền không nhịn được mà quay lại.
“Tiểu thư, người đã tỉnh, trên sông gió lớn, người đừng đi chân trần như vậy.”
Lúc nghe thấy tiếng nói của Sơ Ảnh, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, nàng quay đầu, Sơ Ảnh mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú, mặt mày động lòng người, trên đầu cài một cây ngâm ngọc lan, cả người đều có một thần thái khác thường.
Nhưng mà, những thứ đó đều không quan hệ gì đến nàng, lúc này mạng che mặt của nàng đã sớm bị tháo đi, vết sẹo mà nàng vẽ lên mặt đã sớm đi rửa sạch, giờ phút này nàng khoe ra khuôn mặt thật của mình, vì vậy khiến Sơ Ảnh nhìn có chút ngây dại.
Ánh mắt Sở Vân Khinh sắc bén: “Ngươi đừng gọi ta là tiểu thư, một khắc khi ngươi phản bội ta, ngươi đã không còn tư cách nữa rồi.”
Nàng vừa nói xong liền xoay người đi đến bên giường, cầm lấy quần áo treo ở một bên tự mình mặc vào, ánh mắt Sơ Ảnh ngập nước, nghĩ muốn tiến đến làm giúp nàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén không tha thứ của nàng liền lui về phía sau.
Sở Vân Khinh chậm rãi mặc từng thứ, chân khí trong cơ thể nàng bị phong lại, cả người chỉ còn hai phần công lực, như thế càng khiến cho nàng tuyệt vọng.
Nàng tự mình rửa mặt chải đầu, sau khi làm xong mới nhìn Sơ Ảnh: “Chủ tử của ngươi ở đâu?”
Ánh mắt Sơ Ảnh kinh ngạc, một lát sau cúi đầu nói: “Ở trên mạn tàu.”
Sở Vân Khinh không nhìn nàng ấy, xoay người đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi cửa khoang thuyền, gió lạnh trên sông đánh úp vào người nàng, nháy mắt khiến buồn bực trong lòng Sở Vân Khinh biến mất vài phần, nàng cũng không vội đi gặp Sở Mộ Phi, chỉ chậm rãi tiêu sái đến gần mép thuyền, liếc mắt nhìn một cái, sương mù phảng phất trên mặt sông yên ả, một cảnh đẹp khác, núi non hai bên bờ sông cực kỳ đẹp, theo thuyền đi mà không ngừng lùi lại phía sau.
Ngẫu nhiên có thuyền hang đi qua, Sở Vân Khinh nhìn lại, quả nhiên là đi đến mấy châu phía Tây, ánh mắt nàng nhíu lại, hắn không đi đường gần mà ngược lại đi đường thủy, ai có thể nghĩ ra được?
Phía trên mạn thuyền Sở Mộ Phi từ từ nhắm hai mắt. gió sông lành lạnh thôi qua, khiến cả người hắn cảm thấy sảng khoái, Sở Dụ đứng ở sau lưng hắn, biểu cảm trên mặt cũng không còn trầm trọng như mấy ngày qua.
Tiếng bước chân truyền đến, chủ tớ hai người đều không khỏi quay đầu lại, Sở Vân Khinh mặc quần áo màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhất là đôi mắt sắc lạnh, gương mặt vốn được trang điểm bình thường, lại bởi vì mất đi chiếc mạng che mà lộ ra vẻ đẹp khiến hai ngươi hoảng sợ.
“Nhị tiểu thư.”
Sở Dụ cúi người thi lễ, chuyển ghế ở bên cạnh đến cho nàng ngồi.
Sở Vân Khinh cũng không khách khí ngồi xuống, nói: “Đã ra khỏi Thịnh kinh, sao lại gọi ta là Nhị tiểu thư.” Hơi dừng lại, ánh mắt của nàng thẳng về phía Sở Mộ Phi: “Ngươi chuẩn bị đưa ta đi Tây Lương?”
Lúc nàng xuất hiện ánh mắt của Sở Mộ Phi mới di chuyển một chút, lúc này lại biến thành bộ dạng trống rỗng, hắn gật đầu đáp: “Ừ.”
Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống, nhìn ánh mắt chẳng biết từ lúc nào đã trở nên sắc bén của Sở Mộ Phi, nàng tức giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cứu ngươi sao? Ta sẽ không, số lần phát bệnh của ngươi càng ngày càng nhiều, nếu ta không đổi dược mới cho ngươi, có lẽ, ngươi không thể đến Tây Lương được!”
Sắc mặt Sở Dụ thay đổi, ánh mắt nhìn Sở Vân Khinh cũng không còn cung kính như trước.
Mà Sở Mộ Phi khi nghe lời nói này của nàng cũng không thay đổi gì khác, khóe miệng hắn hơi cong lên: “Nếu ngươi không muốn, dĩ nhiên ta sẽ không ép ngươi.”
Sở Vân Khinh nhíu mày: “Một khi đã như vậy, cần gì phải mang ta theo, có ta ở đây, hắn sẽ không tha cho ngươi đi.”
Lúc này sắc mặt của Sở Mộ Phi mới khẽ thay đổi một chút: “Chúng ta đã rời Thịnh kinh ba ngày, Duệ vương dẫn binh đuổi theo hai hướng, nếu mục tiêu của hắn là ngươi, nói vậy đều sẽ không thu hoạch được cái gì.”
Trong lòng Sở Vân Khinh trầm xuống, thì ra đã ba ngày, ba ngày không biết bọn họ đã đi bao xa, mà con đường Sở Mộ Phi đi này, người bình thường ai có thể thể nghĩ đến, cho dù nghĩ đến, hiện tại đi đường thủy cũng đuổi theo không kịp.
Lúc này Sở Dụ khẽ thở ra: “Không biết lão gia thế nào.”
Người này là thị vệ đi theo bên cạnh Sở Mộ Phi từ nhỏ, vì thế trong khoảng thời gian ngắn chưa sửa được xưng hô này, Sở Vân Khinh nghe được lời ấy, khóe miệng không khỏi cười: “Ngươi tin không, nếu bọn họ bị hắn bắt được, nhất định sẽ không có kết cục tốt.”
Sở Mộ Phi cười nói: “Duệ vương ẩn nhẫn nhiều năm, lúc này cuối cùng cũng có thể khiến hắn sử dụng tất cả thế lực của bản thân, chúng ta đi nơi này, chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn sẽ không thể nghĩ tới được.”
Trong lòng Sở Vân Khinh cũng lo lắng điều này, nàng cũng không thể bình tĩnh giống như Sở Mộ Phi, nhưng vẫn suy xét tính toàn ở trong lòng, làm thế nào mới có thể chạy trốn trừ trong tay bọn họ.
“Đi nơi nào?”
“Dương thành.”
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Biên giới Tây Lương.”
“Chúng ta sẽ dừng lại sao?”
“Sẽ không.”
Sở Mộ Phi gần như không giấu diếm gì, sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt trong suốt như trước, lúc này hắn từ từ nhắm hai mắt trả lời câu hỏi của Sở Vân Khinh, một chút lo lắng cũng không có.
Sở Vân Khinh cẩn thận quan sát chuếc thuyền này, trên thuyền cực kỳ yên tĩnh, giống như chỉ có mấy người bọn họ, nhưng nàng biết tuyệt đối không có khả năng.
“Không cần nghĩ biện pháp chạy chốn, ta không phải muốn giam cầm ngươi, đợi đến Tây Lương, ngươi nhất định sẽ tự do.”
Sở Vân Khinh cười lạnh: “Đợi ta đến Tây Lương, sẽ được tự do, ta còn phải về Đại Tần, vậy sao lúc đó ngươi còn bắt ta làm gì? Độc của ngươi, không phải chỉ có một mình mới giải được.”
Sở Mộ Phi mở hí mắt, con ngươi hiếm khi thấy vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Hồi Đại Tần? Lấy thân phận gì?”
“Nữ nhi Thượng Thư phủ?”
“Hay là thân phận Quận chúa Thục Nghi của ngươi?”
Sở Mộ Phi nghiêm túc nói: “Bây giờ, ngươi đã không có đường để lui, một khi Thượng Thư phủ bị tịch biên, ngươi ở lại Đại Tần chỉ có một con đường chết, nếu không, ngươi cho là Duệ vương có năng lực đoạt ngôi vị hoàng đế để thú ngươi sao?”
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thảng, từ trước đến nay hắn là người hiểu biết, những lời này đều đúng, nhưng không biết vì sao, Sở Vân Khinh luôn tin tưởng, nhất định Tiêu Triệt sẽ tìm được nàng, mà vấn đề sau đó, bây giờ nàng cũng không có sức suy nghĩ đến.
Lúc Sơ Ảnh mang bữa sáng đến bên cạnh nàng, Sở Vân Khinh không chút do dự nhận lấy, nàng sẽ không đi Tây Lương, cho dù tiếp tục ở lại Đại Tần có thể phải đối mặt với nhiều vấn đề, nhưng nàng vẫn muốn ở lại, bởi vậy, nàng muốn lúc nào cũng ở trong tư thế chuẩn bị.
Sở Vân Khinh yên tĩnh dùng cơm khiến Sơ Ảnh kinh ngạc, mà Sở Mộ Phi cũng hơi bất ngờ, nhưng nàng như vậy thật sự làm cho người khác cảm thấy vừa ý.
“Khụ khụ - -“
Sở Mộ Phi lại ho, Sở Vân Khinh nhìn thấy máu trên khăn lụa mà hắn che miệng, cho dù như vậy, ánh mắt của nàng vẫn không có gì thay đổi, ăn xong cơm trước mặt liền xoay người trở về phòng của mình.
Ánh mắt Sở Dụ nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh muốn bốc hỏa: “Chủ tử, vì sao người muốn mang Sở cô nương hồi Tây Lương, nàng vốn không muốn chữa bệnh cho người!”
Sở Mộ Phi vừa thở gấp vừa lắc đầu: “Nàng sẽ.”
Tuy rằng Sở Mộ Phi nói thế, trong lòng Sở Dụ vẫn lo lắng, hắn biết cách dùng nữ tử cực âm để chữa bệnh, hắn muốn nói, nhưng hắn biết cho dù hắn nói ra, chủ tử hắn cũng sẽ không đồng ý, bởi vậy đành phải đè nén lại ở trong lòng.
Sở Vân Khinh cảm thấy rất phiền muộn, không biết có phải do giấc mộng buổi sáng hay không, nàng lẳng lặng nhìn mặt sông, trong lòng nghĩ làm thế nào để rời khỏi đám người Sở Mộ Phi, mà Tiêu Triệt, có biết bây giờ nàng đang đi đường thủy hay không?
Tiêu Triệt chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh, gió núi không ngừng gào thét bên tai, sau khi nhìn dấu vết xe ngựa ở vùng núi, ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, hắn vung bàn tay to lên: “Đuổi theo!”