Một giờ trước, bọn họ đi xe về nhà, ngay trước khi cô xuống xe, hắn đã
túm lấy cô, cho cô một cái hôn sâu nóng bỏng, làm ngay cả đầu ngón chân
cô đều cuộn tròn lên. Về sau hắn ái muội dừng lại bên môi cô, tràn ngập
nhục dục cùng tình dục tuyên bố: “Đêm nay tiếp tục nhé.”
Giống như nghe được ác ma triệu hồi, cột sống Niên Nhược Nhược bỗng
thẳng đứng. Quan Chi Nghiên dục vọng rất mãnh liệt, nhất là ở trước mặt
cô, bộ mặt giả tạo trước kia sớm bay lên chín tầng mây. Mọi thủ thuật
trên giường đều cho cô biết, thay đổi từng phương pháp khi dễ cô. Đáng
sợ là lực khống chế của người đàn ông này cũng rất mạnh, khi cái miệng
nhỏ của cô đều ngậm đến mỏi nhừ, không còn cảm giác, bàn tay cũng không
còn khí lực, hắn mới bắn ra trong miệng cô.
Tinh dịch nồng nặc làm cô bị sặc, hai mắt đỏ lên như sắp nôn mửa. Tệ
nhất là, mỗi khi hắn nhìn bộ dáng đáng thương, bị ngược đãi của cô, dục
vọng vừa phát tiết xong lại nhanh chóng thức dậy, cứng rắn, nóng như
lửa. Hắn nhanh chóng đứng dậy hung hăng ôm lấy cô thân thể trần trụi,
đặt ở trên giường điên cuồng hôn môi.
Kỳ thực đàn ông Quan gia không thiếu loại phong lưu. Sau khi kết hôn còn ở bên ngoài ăn vụng như Quan Chi Phương; Vang danh người gặp người
thích, đánh cắp vô số trái tim của các cô gái Quan Dạ Kì; Cùng với người chưa cưới vợ nhưng tình nhân vô số trong miệng mọi người Quan Chi
Đường, duy chỉ không có Quan Chi Nghiên.
Kể từ khi cô trở thành vị hôn thê của hắn, trừ phi hắn xuất ngoại, bọn
họ mỗi đêm đều ngủ chung. Cũng không thấy hắn gây scandal cùng minh
tinh, ngôi sao xinh đẹp nào bên ngoài. Thật sự là làm cho mọi người muốn nhìn thấy kịch hay cũng được mở rộng tầm mắt.
Cho nên, Niên Nhược Nhược ở Quan gia lại thành truyền kỳ “Ngự phu hữu
thuật”, mọi người cũng hiểu mà không nói, loại Nghiên thiếu gia thích,
so với hắn phải yếu đuối hơn, hơn nữa không có năng lực phản kháng.
Là như vậy sao? Có lẽ vậy, bởi vì Niên Nhược Nhược không biết ngoài điểm này ra, trên người mình còn có cái gì có thể làm cho Quan Chi Nghiên
“trung thành” như thế.
Giống như đêm nay Quan Chi Nghiên sẽ không để cho cô dễ chịu, vì cô “không trung thành”.
Cô nghi ngờ mình đã chọc giận hắn.
Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của cô, cô cho rằng sẽ giống như mọi
năm, không có ai nhớ tới, cũng không có ai tổ chức tiệc sinh nhật cho
cô. Không ngờ anh Vũ Phong biết sinh nhật cô, còn đặc biệt mua bánh sinh cho cô. Càng không ngờ tới chính là, hai ngày trước Quan Chi Nghiên đã
đi HongKong, nay lại xuất hiện thần không biết quỷ không hay ở cổng
trường.
Thịnh tình của sư huynh, cô thật sự không thể từ chối, đành phải thành
tâm thành ý nói lời cảm ơn, cầm bánh ngọt vội vội vàng vàng chuồn đi, ai biết sư huynh Vũ Phong luôn đi theo phía sau cô, còn kiên nhẫn mời cô
đi xem phim.
Hai người vừa ra đến cổng trường, chợt nghe thấy một tiếng còi lanh lảnh vang lên ở phía phố đối diện. Vừa thấy kia chiếc xe Porsche màu bạc
quen thuộc, lúc ấy cô liền ngây người như phỗng.
Không kịp trở tay a!
Trên đường tới khách sạn, ngồi ở trong xe, cô căn bản không dám nhìn sắc mặt người đàn ông bên cạnh, hộp bánh ga-tô được gói xinh đẹp kia đã bị
hắn thuận tay ném vào thùng rác ven đường, “Tôi…… Tôi và anh ấy không……” Cô vội vàng giải thích, nhưng vừa mới nói một nửa, đã bị âm khí trong
mắt hắn làm cho sợ đến mức ngậm miệng.
Hắn không nói một lời, giống như bình thường đưa cô vào khách sạn ăn bữa tối, sau
đó đến rạp chiếu phim, xem một bộ phim không biết tên là gì, rồi về nhà.
Trong bãi đỗ xe, đằng trước là một người đàn ông cao ráo, một thiếu nữ
chạy chậm theo ở phía sau, không ngừng co rúm lại. Ban đêm nhiệt độ
xuống thấp, có thể sánh bằng không khí xung quanh người đàn ông này, làm cho người ta cảm thấy lạnh đến đáng sợ.
“A Nghiên…… Anh nghe tôi nói được không?” Niên Nhược Nhược dường như sắp bị dọa chết, theo sát bước chân người đàn ông, tay nhỏ bé không dám nắm lấy cánh tay của hắn, chỉ dám nhút nhát mà khẽ nắm ống tay áo hắn, trộm nhìn hắn, gọi tên hắn, nghĩ về nhà trước rồi sẽ giải thích rõ.
Người đàn ông đi đến trước xe, dựa vào cửa xe, khoanh tay trước ngực, dường như định nghe nàng giải thích.
“Tôi…… Tôi không đồng ý đi chơi cùng sư huynh, anh không cần tức giận……” Tội nghiệp mà nhìn khuôn mặt thâm trầm, Niên Nhược Nhược không khỏi cảm thấy từng đợt lo âu và hốt hoảng nảy lên trong lòng, liền nức nở khóc,
vừa khóc vừa nghẹn ngào giải thích: “Tôi cũng không biết hắn làm sao mà
biết hôm nay là sinh nhật của tôi, ngay cả tôi cũng quên mất hôm nay là
sinh nhật mình… Rất lâu rồi tôi không tổ chức sinh nhật… Việc sư huynh
tặng bánh sinh nhật cho tôi…Hức hức… Tôi không nghĩ anh sẽ trở về……” Cô
nói năng lộn xộn, cũng không biết Quan Chi Nghiên nghe có hiểu hay
không.
Hắn ở trước mặt cô, vẫn luôn luôn toát ra khí thế bức người. Dù cô không sợ hắn, nhưng vẫn e ngại hắn. Có đôi khi cô cảm thấy hắn đối xử với
mình rất tốt, nhưng nghĩ lại, thì cảm thấy hắn làm mọi việc bất quá là
muốn cho mọi người thấy cô là vật sở hữu của hắn, cũng không nhất định
là xuất phát từ “thích” hoặc “yêu”, giống như Quan Chi Quất nuôi một con vật nhỏ, cao hứng thì chơi đùa với nó, thấy phiền thì vứt nó qua một
bên.
Cô là tiểu sủng vật của hắn. Ở trước mặt hắn, cô không tỏ ra yếu ớt thì
cũng là yếu đuối, từng bước nhượng bộ, thẳng đến không có đường lui.
Nhưng cho tới giờ cũng không giống hôm nay, một câu cũng không nói, ánh
mắt lại lạnh như băng, làm cho cô cảm thấy trong lòng cũng ớn lạnh.
Quan Chi Nghiên như vậy, thật sự làm cho cô rất sợ hãi.
Có lẽ là nước mắt nàng rơi có chút tác dụng, có lẽ là lời của nàng làm
cho hắn mềm lòng. Niên Nhược Nhược nhìn sắc mặt Quan Chi Nghiên có chút
âm trầm, thì cũng vươn tay lau khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt của mình,
càng khóc đến thương tâm.
“Đừng khóc.” Vẻ mặt người đàn ông không chăm chú nhìn cô, xem cô khóc
thảm như vậy, ánh mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, rất giống một con
mèo bị chủ nhân bỏ rơi, có chút mềm lòng, lửa giận cũng vơi đi hơn phân
nửa.
Hắn ở HongKong ngày đêm bận rộn, xử lý xong xuôi toàn bộ công việc, trở về để tổ chức sinh nhật cho cô.
Tiểu nha đầu đáng thương, số phận giống như một cây cỏ dại ven đường,
mười bảy tuổi trôi qua, hẳn là đều không có quá một lần sinh nhật chân
chính. Mấy năm trước, hắn cố ý muốn tổ chức cho cô, lại không có cớ, lại nghĩ đến cô cũng sẽ không nhận ý tốt của hắn. Nhưng mà bây giờ, cô
chính là hôn thê chính thức của hắn, trên người có dấu vết của hắn. Cho
dù cô muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho cô.
Ai ngờ lại nhìn thấy nàng cùng một nam sinh khác cùng nhau đi từ sân
trường ra, trong tay còn có hộp bánh ngọt tinh xảo. Lửa giận vô hình
dâng lên, cắn nuốt lấy hắn.
Làm sao có thể cảm thấy không cần phải gấp gáp đây? Làm sao có thể cho
rằng chính mình còn có thời gian từ từ sẽ đến đây? Hắn sai lầm rồi.
Vào tuổi này, bông hoa nhỏ của hắn, bồ câu nhỏ của hắn, tiểu Niên của
hắn, tiểu ngu ngốc của hắn đúng là từ nụ hoa chậm rãi nở rộ thành bông
hoa tuyệt đẹp. Cho dù là mình không phát hiện, cũng sẽ chập chờn, sinh
động, đưa tới nhiều ong bướm đáng ghét.
“Cô sai?” Hắn khởi binh vấn tội.
“Tôi sai rồi.” Cô vội vàng gật đầu, thừa nhận sai lầm.
“Sai chỗ nào?”
Niên Nhược Nhược chớp hai mắt đẫm lệ, vắt óc suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra mình sai chỗ nào.
Cô không có lá gan hồng hạnh vượt tường, cũng không có dụng tâm đi câu
dẫn sư huynh, càng không dự tính cùng sư huynh đi xem phim… Nhưng những
điều này ở trong mắt Quan Chi Nghiên đề không được coi là lý do chính
đáng, huống chi người này chưa bao giờ là người nói đạo lý.
Nghĩ đến đây, Niên Nhược Nhược quyết tâm, dũng cảm nói: “Tôi tất cả đều sai rồi.”
Nghe vậy, lửa giận trong lòng người đàn ông thiếu chút nữa bùng nổ, dở
khóc dở cười nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của tiểu nha đầu, gật gật đầu: “Tốt lắm, nếu đã biết sai vậy có muốn sửa sai hay không?” Cô hấp cái mũi gật đầu.
“Bất quá sai nhất định phải sửa, nhưng mà……” Hắn cúi người xuống, ngửi
hương thơm nhàn nhạt trên người cô, giả dối dạy: “Nhất định phải ngoan,
dù có thật lòng với người khác, cũng đừng để tôi bắt được.” Lời này thật không bình thường chút, Niên Nhược Nhược ngây ngốc nhìn tuấn nhan trước mắt.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo vest màu lam, áo len cao cổ bên trong màu
xám tro nhạt, một cái quần nhung màu đen. Toàn thân trên dưới đều toát
ra vẻ quý tộc kiêu hãnh. Đột nhiên, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt
thật là đẹp, không kịp nghĩ đến dụng ý trong lời nói của hắn, liền bất
tri bất giác ngoan ngoãn gật đầu.
“Còn gật đầu?” Quả nhiên, người đàn ông không có ý tốt trừng mắt với cô, hỏi: “Vậy là muốn vượt tường?”
Người này là kiểu gì thế? Cô lập tức lắc đầu.
“Tiểu ngu ngốc……” Quan Chi Nghiên buồn cười, cuối cùng hết giận. Hắn đưa tay vò loạn mái tóc ngắn của cô lên rồi mới ôm vào lòng, nắm lấy tay
trái của cô đeo lên một chuỗi vòng tay có hình bông hoa của Tiffany.
(hãng Tiffany&Co.)
Niên Nhược Nhược vừa bị hắn làm cho hoảng sợ. Bây giờ bị dáng vẻ dịu
dàng hiếm thấy của hắn khiến cho thụ sủng nhược kinh, oan ức trong lòng
đều biến thành nước mắt, toàn bộ đều lau trên áo vest của hắn.
Hắn vẫn im lặng cười, không để ý chút nào. Có lẽ chỉ cần là cô, hắn chấp nhận vào sinh ra tử. Cho tới giờ hắn chưa từng tin vào tình cảm chẳng
sợ từ nay hai bàn tay trắng, vạn kiếp bất phục, hắn cũng cam chịu trầm
luân, loại tình cảm này, nghe nói tên là tình yêu.
Người đàn ông tâm tư phức tạp, loại đơn thuần như Niên Nhược Nhược lúc
này chưa phát hiện một chút nào. Cô một lòng chờ mong hắn ngủ một giấc
thật ngon, an toàn, bởi vậy càng ra sức thuận theo.
Hôm nay Quan Chi Nghiên không giống thường ngày đối phó khó khăn. Sau
khi tiết ra trong cái miệng nhỏ nhắn của cô một lần, liền ôm cô đi vào
phòng tắm, cùng cô tắm nước ấm, thơm ngào ngạt. Sau đó bọc cô vào một
chiếc khăn tắm lớn mềm mại, thoải mái đi đến giường.
Cô nửa tỉnh nửa mê, nằm trên chiếc giường ấm áp, dễ chịu, lập tức mơ mơ màng màng xoay người ngủ.
Lưỡi người đàn ông dịu dàng liếm dọc theo bả vai trắng tuyết tới sau
gáy, ý xấu mà trêu chọc, mỗi cái hôn đều lưu lại một dấu màu đỏ nhạt như bông hoa nhỏ.
“Ha, buồn…… Không cần……” Cô ưm một tiếng, giọng nói mềm mại, ngọt ngào
mang theo vẻ buồn ngủ. Âm cuối phát ra có vẻ ngây thơ, người đàn ông
nghe được, nháy mắt bụng dưới liền căng cứng.
Hắn nằm nghiêng ở phía sau cô động tay động chân, bàn tay vỗ về bầu ngực đẫy đà, vật cứng nóng rực lại nhẹ nhàng để ở mông xinh
Đôi môi nóng bỏng tham lam tiếp tục hôn vai cô, dọc theo đường cong bả
vai, dần dần hướng đi vòng quanh…… Đến chỗ nào, đều lưu lại dấu hôn.
“Không được ngủ.” Thanh âm trầm thấp, gợi cảm như thế, hơi thở ở bên tai đốt nóng như thế. Hắn ngậm lấy vành tai mềm mại, xinh xắn, bá đạo ra
lệnh.
“Ưm……” Niên Nhược Nhược đang buồn ngủ, lời nói không rõ. Bàn tay trắng
nõn theo bản năng túm bàn tay đang xoa bóp ngực mình, không rõ vì sao
hắn không cho mình ngủ.
Mùi nam tính dương cương tràn bao phủ cô, bàn tay to phảng phất mang điện như có như không.
Thân thể của cô ở dưới tay hắn bị biến thành một đóa hoa hồng nhạt, làn
da màu tuyết trắng bị nhiễm thàng từng mảng màu hồng, nở rộ. Tay của hắn đang ở nơi cấm địa tư mật mềm mại của cô cố ý nhào nặn chuẩn bị.
“A…… Không cần……” Cô đẩy cánh tay đang làm bậy của hắn.
“Nhược Nhược…… Bảo bối……” Giọng nói từ tính, nỉ non tên cô, dễ dàng chế
ngự tay nhỏ bé đang phá rối của cô. Quan Chi Nghiên lật ngửa cô ra, đặt ở dưới thân, cử động thân tiến vào thân thể của cô, thật chậm tiến vào
mật huyệt ấm áp, xiết chặt làm người ta phát cuồng…
“Ôi…… Đau quá……” Niên Nhược Nhược bị đau làm cho tỉnh ngủ, nhíu mày, cảm giác bị xé rách, đau đớn giữa hai chân làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của
cô trong nháy mắt trắng bệch, đang muốn hô đau, cái miệng nhỏ nhắn lại
bị hắn hôn sâu, lưỡi cũng bị quấn lấy, ngay cả hô hấp cũng có chút khó
khăn.
Cô mồ hôi nhễ nhại mở mắt ra, đập vào mắt là mình hoàn toàn trần trụi cùng người đàn ông kia ở một chỗ.
“Chịu một chút được không?” Hắn buông tha đôi môi bị hôn đỏ bừng, nhìn
thẳng cặp mắt còn mang nghi hoặc, thấp giọng ôn nhu nói, đồng thời nâng
đùi cô lên, thong thả mà lại kiên quyết xâm chiếm!
Đang lúc ngây người, đau đớn từ mật huyệt mềm mại so với lúc nãy còn dữ
dội hơn, “nữ tính” tràn ra, kích thích toàn bộ dây thần kinh trên thân
thể Niên Nhược Nhược.
“A!” Cô mở to mắt, trong đôi mắt đẹp đều là nước mắt thống khổ, đau đớn
khó có thể tưởng tượng làm thân mình bé bỏng căng thẳng, cong lại như
một cây cung, lửa nóng của hắn to lớn giống như một thanh dao sắc, đang
một tấc một tấc thâm nhập vào thân thể của cô. Tuy rằng thong thả lại
không chút do dự.
“Không cần…… Đau quá……” Nước mắt trong suốt thuận theo khóe mắt chảy
xuống, cô hít thở, ngón tay nắm chặt hai cánh tay của hắn, xót thương
cầu xin.
Trước đây, hắn vẫn thường hôn khắp người cô, sau đó đem đi tắm nước
lạnh. Cô không phải không biết gì, ròng rã thời gian một năm nhẫn nại
của hắn, trong mắt cô đều thấy, kinh hãi run sợ đoán hắn đại khái là
muốn chờ cô sau khi tròn mười tám tuổi sẽ ăn cô luôn. Nhưng là thế nào
cũng không nghĩ tới, một ngày thế này nhưng lại đến trước thời hạn mà
không hề báo trước!
“Ngoan, đừng lộn xộn, một lúc sẽ ổn thôi.” Quan Chi Nghiên tóm lấy tay
nhỏ bé của cô đặt ở trên gối, mắt hiện lên lo lắng hiếm thấy. Một bàn
tay to khác nâng cao thắt lưng của cô, dương cương rắn chắc cùng bụng
mềm mại bằng phẳng của cô gắt gao, chặt chẽ không hề có khe hở cũng cho
cô nửa điểm lui.