Cơm nước xong, cô thu dọn bát đũa đi xuống phòng bếp, Diệp Minh Châu cũng vào theo: Em gái, hôm nay là sinh nhật của em, sao lại để mình em dọn dẹp thế để chị giúp em?
Dụ Trì Diệp lại không mặn không nhạt nói Không hề gì, cô ta có thể làm được mấy chuyện này. Một câu nói, giống như hàng vạn mũi tên bắn vào ngực cô.
Diệp Cẩm Tú không khóe miệng giật giật, hiện lên nụ cười châm biếm, Một mình em làm là được.
Không được.
Diệp Minh Châu lấy đi chén đĩa trong tay cô, nhẹ nhàng nói, Để chị giúp cho.
Loại chuyện này, một mình cô cũng có thể làm được, mà Diệp Minh Châu qua đây chỉ là thêm phiền.
Cô đổ nước rửa chén vào, lau sạch chén rồi đặt vào bồn nước bên cạnh, Diệp Minh Châu cầm lên không may trượt tay chén đĩa rơi trên mặt đất.
Choang !
Bát đĩa chia năm sẻ bảy tứ tung trên mặt đất, Diệp Minh Châu bị dọa ôm đầu thét chói tai, cô cúi xuống yên lặng nhặt những mảnh sứ bỏ vào thùng rác. Đột nhiên, một mảnh sứ sắc bén cắt vào ngón tay cô, trong nháy mắt từng giọt máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra rồi theo đầu ngón tay rơi xuống.
Đúng lúc này,Dụ Trì Diệp xông vào, nhìn thấy dưới đất là một mảnh tàn cuộc, cùng với một người đang im lặng dọn dẹp mà Diệp Minh Châu đứng cạnh hiển nhiên bị kinh sợ , trên mặt là sự hoảng hốt.
Hắn đi qua, một tay ôm lấy Diệp Minh Châu vào ngực Có bị thương không?
Diệp Minh Châu núp ở trong ngực hắn run rẩy, một lúc sau mới bình tĩnh, ngẩng đầu lên, tròng mắt ướt sũng nhìn về phía hắn, cắn môi nói Em không sao...
Diệp Cẩm Tú cũng dọn xong những mảnh sứ, đầu ngón tay vẫn chảy máu, nhưng Dụ Trì Diệp hiển nhiên xem như không có gì, hai tròng mắt ngập tràn lửa giận, khiển trách, Chuyện này là sao? Cô thấy Minh Châu bị dọa thành thế nào chưa!
Hắn hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm nhận của cô, Diệp Cẩm Tú chỉ cảm thấy thật hoang đường. Nhìn Diệp Minh Châu chân tay luống cuống đứng ở bên cạnh hắn, cô hình như đã biết vì sao cô vĩnh viễn sẽ bị Dụ Trì Diệp ghét bỏ
Em...
Cô vừa muốn giải thích, liền nghe Dụ Trì Diệp cười lạnh, Về sau đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa, lúc nào cô cũng phải để ý đến an toàn cho Minh Châu! Cô im lặng, cho dù cô có nói gì đi chăng nữa cũng đều là vô dụng.
Nhìn hắn ôm Diệp Minh Châu đi vào phòng khách, cô cúi đầu nhìn ngón tay đang đổ máu, lộ vẻ sầu thảm cười. Diệp Minh Châu là một viên kim cương trên cao, còn cô đối với hắn mà nói,mà cô chỉ là hạt bụi để giẫm đạp dưới chân ?
Đau lòng cùng bị thương như vậy thật ra cũng không sao.
Trên đường về nhà, cô thức thời ngồi đằng sau sau, suốt đoạn đường Dụ Trì Diệp không hề hé răng