Cô không ngốc, chỉ là không nghĩ muốn ở trước mặt Dụ Trì Diệp chia rẽ người khác.
Cô giương đầu lên, nhìn về phía Dụ Lộ Lộ, ánh mắt lạnh nhạt, tràn đầy trấn định, Với cả tôi ở Dụ gia có thế nào, thì tới lướt cái thứ làm nghề hạ tiện như cô phán xét sao?
Dụ Lộ Lộ chấn động rút lui hai bước, Diệp Cẩm Tú nào đâu giống Diệp Minh Châu nói , là một kẻ yếu đuối vô năng?
Cô cố gắng bình tĩnh, bàỳ ra một tia khó coi cười lạnh: cứ chờ đó rồi xem đi!
Nhìn thấy Dụ Lộ Lộ xoay người vào Dụ gia, Diệp Cẩm Tú mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô lúc nào cũng chán ghét phải đối chọi với người khác nhưng không phải là cô sợ.
Ở ngoài cửa đợi hơn một giờ, không thấy Dụ Trì Diệp xuất hiện, Diệp Cẩm Tú ngồi xổm dưới gốc cây tường vi lẳng lặng nhìn đóa hoa bay xuống.
Tiếng bước vững vàng càng ngày càng gần, trong lòng cô vui vẻ, vội vàng đứng dậy, chân cũng đã ngồi xổm khá lâu nên tê rân, giày cao gót lúc này làm chân của cô vặn vẹo cả người ngã về sau. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Một bàn tay vững vàng chôm chặt lấy thân thể cô.
Mùi này không phải Dụ Trì Diệp , trong lòng nàng cả kinh, bối rối đứng dậy, thoát khỏi vòng tay người nọ. Ngẩng đầu vừa thấy, là đường đệ của Dụ Trì Diệp, Dụ Phi Trạch.
Dụ Phi Trạch toàn thân chắn gió, khuôn mặt thanh đạm, thái độ ôn nhu, nhìn khuôn mặt diệp cẩm Tú : Không sao chứ ?
Tay hắn vẫn đỡ cánh tay của cô, cô nhẹ nhàng đẩy ra, tâm chỉ như nước, Cảm ơn, tôi rất tốt .
Vẻ mặt cô tuy bình tĩnh, nhưng nhìn đôi mắt hổ phách sâu thẳm kia thật không thể nói dối.
Em nói dối.
Dụ Phi Trạch thấy khuôn mặt cô trắng bệch, cởi áo khoác, đau lòng, Năm đó, nếu như cô không cự tuyệt tôi , hiện tại...
Phi Trạch, tôi xin lỗi.
Diệp Cẩm Tú cự tuyệt áo khoác của hắn, ngẩng đầu hướng hắn thanh nhã cười, Chuyện này, là do tôi tự chọn lấy, không có liên quan đến ai hết
Dụ Phi Trạch thích cô, cô cũng biết.
Ba năm trước đây, cô lựa chọn nghe theo sự an bài của ba, nhưng không nghĩ tới, lại có kết quả như vậy.
Dụ Phi Trạch cầm tay nàng, dịu dàng ôn như: Cẩm tú! Bao giờ cô muốn tới bên tôi, thì tôi vẫn luôn chờ
Lời nói này làm cho người ta chịu không nỗi. Diệp Cẩm Tú vừa muốn chối từ, liền nghe thấy một tiếng lạnh lùng cười nhạo, Đường đệ, xem ra cậu thích đi nhặt rá của người khác nhỉ?
Dụ Trì Diệp chẳng biết lúc nào xuất hiện, cầm áo khoác của Diệp Cẩm Tú trong tay , bắt gặp hai người hết sức thân mật, lông mày hắn nhíu lại