Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 39: Chương 39




Lúc này, ba cha con nhà họ Chung và cảnh sát đang ở trong phòng hội nghị ngay phía đối diện.

Nếu bọn họ biết bảo bối mà bọn họ muốn tìm hiện giờ đang cầu xin dưới thân anh thì sẽ như thế nào? Có phải rất thú vị không?

Một lát sau, thư ký La gõ cửa tiến vào, những chấm đỏ trên người cô phải nhanh chóng bôi thuốc, mà bên kia, cảnh trưởng Cam sẽ tìm anh bất cứ lúc nào, vì vậy, không có nhiều thời gian cho anh lãng phí.

Anh nhất quyết cởi chiếc quần lót của cô ra, nơi đó cất giấu hai cánh hoa mập mạp, non mềm, vẫn yên tĩnh mềm mại như vậy, run rẩy, trong mắt anh, là dáng vẻ lúc nào cũng ngoan ngoãn chờ đợi.

Anh mặc áo trong màu đen, quần Tây dài, cái gì cũng chưa động, chỉ là kéo khóa quần ra, giải phóng con quái vật đã sớm kêu gào, sưng to lên.

“Ngồi lên...” Anh nhẹ nhàng mời mọc bên tai cô.

“Chú... Sao cây gậy này dài đến hai cái vậy... Không, là một mớ, một mớ...” Cô mơ mơ màng màng than thở, ngón trỏ nhỏ nhắn như cọng hành run run nhắm nhiều lần mới đâm vào giữa con quái vật lớn, áp đảo, lại buông tay, con quái vật này lại bật về chỗ cũ, giống như con lật đật.

“Nóng quá...” Cô thì thầm, nhanh chóng thu tay lại, không chịu động nữa, cảm thấy cái đó thật xấu xa, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chịu mở ra, không thèm liếc một cái.

Anh bị động tác vô ý của cô làm cho muốn điên rồi, hơi thở thô ráp, trực tiếp cế cô ngồi lên đùi mình, tách hai chân nhỏ nhắn của cô ra...

“A! Đừng động vào chỗ đó của tôi...” Cô kịch liệt kêu lên, ngưỡng cằm nhọn, giãy dụa muốn tránh thoát, tay đập loạn trên đầu vai anh.

Anh bị hành hạ đến mồ hôi đầy đầu, không được, không vào được! Bảo bối này hoàn toàn chưa đủ ướt át, hơn nữa, cô nhỏ như vậy...

Cánh hoa của cô nhỏ bé, non mềm không thể tưởng tượng nổi, cây gậy to lớn của anh cọ xát ở nơi đó, đáng thương chảy nước miếng, nhưng lại không thể ăn vào miệng.

Anh thả cô xuống giường một lần nữa, cầm lấy một viên đá, viên thịt nhỏ này của cô vừa mới sợ hãi ló đầu ra, hoàn toàn không thể thừa nhận khuấy động quá mức trực tiếp mạnh mẽ như vậy.

Chỉ cần anh nguyện ý, anh có rất nhiều cách lấy lòng bảo bối của anh.

Anh ngậm đá trong miệng, dạo qua một vòng, phun ra, lại dùng khoang miệng lạnh lẽo mút, liếm viên thịt nhỏ.

Kích thích mãnh liệt như vậy, đối với thân thể non nớt của cô mà nói, thật sự là khó thừa nhận.

Cô bị dọa đến nảy lên, đẩy đầu anh loạn xạ.

Anh bật cười, phản ứng ngây ngô của bảo bối cũng khiến anh nhìn rất vui mắt, điều này chứng tỏ, bảo bối nhỏ sẽ do anh từ từ khám phá.

Cô lần nữa được anh ôm trong ngực, mỏng manh như trẻ con, anh phủ tay lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, chờ cô bình tĩnh, mới cầm gối mềm lên, để cô ngồi dựa vào, hai chân vì anh mà rộng mở.

Có lẽ lo lắng cô đã ăn nhiều kem, nên đã bảo thư ký La chuẩn bị nước ấm và khăn ấm cho cô đắp bụng, anh sờ cái ly một chút, nước vừa ấm.

Anh nhấp một ngụm nhỏ, liền trực tiếp phun lên viên thịt nhỏ giữa đùi cô, sau đó dùng khoang miệng ấm áp phủ lên.

“A ưm ưm...” Cô gái bị anh dùng kỹ xảo cao siêu như vậy, kích thích toàn thân cứng ngắc, không biết phải làm như thế nào cho phải, ngay cả phản ứng run rẩy cũng đều không nhận được.

Kết quả là tại sao lại gia tăng cảm thụ nóng lạnh? Viên thịt nhỏ cực kỳ vô tội bị hai tầng nóng lạnh luân phiên đối đãi, là Địa ngục trong Thiên đường hay Thiên đường trong Địa ngục?

Trong đầu cô càng thêm hỗn độn, choáng váng hoàn toàn không tìm ra phương hướng. Chỉ có thể để mặc cho anh dẫn dắt, mù quáng mà đi theo anh, anh bảo cô đến nơi nào, cô liền đi đến đó.

Anh nhìn cô trầm luân trong dục vọng, anh nói thầm trong lòng, bảo bối, đi theo tôi, chúng ta sống cùng nhau.

Cuối cùng, anh dịu dàng mà bá bạo chén lách vào cô.

“Ưm...” Anh phát ra tiếng rên trầm thấp, ... anh và cô khác nhau, anh có thể hoàn toàn xác định, nơi đó chính là Thiên đường.

Lạc Lạc được anh chống đỡ thân thể đứng lên, bụng dưới hô hấp thần tốc, liều mạng lui lại, dị dị vật chen lách, cô sắp bị xé rách mất rồi.

“Đi ra ngoài... Đi ra ngoài!” Cô hỗn loạn lắc đầu, tóc đen như màn.

Bị đâm thủng đau đớn, giống như tia chớp, nhằm thẳng vào hỗn độn của cô, một lần nữa đầu óc cô có chút tỉnh táo.

Ngay tại vài dây này, cô nhìn thấy rõ ràng người chôn sâu trong cơ thể cô là ai.

Ánh mắt cô hồng hồng, nhìn anh, từ từ nhắm mắt lại, không dám mở ra, hi vọng đây chỉ là ảo giác. Nhưng mà, chờ ánh mắt cô nâng lên một lần nữa, không có từ chối, không có giãy dụa, mà chỉ có ẩm ướt, có tuyệt vọng, lộ ra vài phần cam chịu số phận.

Ánh mắt của cô lướt qua anh, nhìn về phía sau lưng anh. Bên ngoài bức tường thủy tinh to lớn, là bầu trời trong vắt mà xa xôi.

Anh bị nỗi tuyệt vọng trên mặt cô làm rung động, nơi nào đó trong lòng như vỡ vụn không có mùi vị.

Nhưng mà cô đang ở trong lòng anh không phải sao? Nếu không đồng ý, anh cũng sẽ không thể buông ra.

Anh tạm thời không dám di chuyển, cái đầu tròn to lớn bị mắc kẹt không trong không ngoài ngay khe cửa nho nhỏ. Cô rụt lại quá nhanh, anh hoàn toàn không hạ được quyết tâm xông vào bên trong.

Anh hôn vành tai cô, hôn xương quai xanh của cô, hôn đầu vai cô, rồi ngậm nơi đẫy đà của cô.

Cuối cùng cô cũng thoáng thả lỏng một chút, mắt to lại lần nữa nặng nề thất thần, chìm vào u tối và trống rỗng.

Anh đè hai vai cô, ấn cô ngồi xuống, anh dùng cây gậy đã sớm gấp không thể chờ hướng lên nghênh đón - - cuối cùng cô để anh đi vào, như là vào chốn đào nguyên, sau cổng vào chật hẹp, là Thiên đường kỳ diệu rộng mở.

“Ưm...” Hai người cùng lúc phát ra tiếng ngâm. Một tiếng hàm chứa đau đớn khi thân thể bị căng đầy, một tiếng hàm chứa bị tắc nghẽn, chật hẹp bao vây.

Anh bắt đầu từ từ di chuyển, chú ý đến biểu cảm của cô, trên mặt cô vốn dĩ chỉ đỏ ửng, lúc này lại càng như muốn nhỏ ra máu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hồng hào hơi sưng, liên tục hô hấp d'đ/l'q;d bằng miệng nên làm cho hai cánh môi trái tim hơi bị khô, anh cúi đầu, dùng đầu lưỡi quét nhẹ, đưa nước bọt của mình qua, lại giữ ở đó, mãi cho đến khi cô nuốt nước bọt anh đưa vào họng, anh mới bằng lòng lui ra.

---- “Em là của tôi!”

---- “Em chỉ có thể là của tôi!”

---- “Em phải là của tôi!”

---- “Chỉ cần là tôi đưa cho em thì em nhất định phải nhận!”

Anh lần lượt nói bên tai cô, phía trên nói một câu, phía dưới liền nhấp vào trong một chút.

Cô giống như mảnh lá cây giữa bão táp, máy móc phiêu diêu theo phương hướng của gió.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, đã có cảm giác tê tê ngứa ngứa, từ chỗ hai người giao hợp từ từ mở rộng ra, trong lúc cô mơ mơ hồ hồ, hình như cảm thấy thân thể mình đang ngâm mình trong nước ấm, được dòng nước nhẹ nhàng vuốt ve. Bản thân cô không còn kháng cự lại nữa, mà thả lỏng ra thừa nhận, vô ý thức rên rỉ ưm ưm a a theo tiết tấu của anh, giống như khóc mà không phải khóc nức nở nghẹn ngào.

----- “Rốt cuộc em đã sử dụng ma pháp gì?”

----- “Là ai phái em tới?”

----- “Em là của ai? Nói cho tôi biết, em là ai?”

----- “Là ai đang ở bên trong em? Hả?”

----- “Bảo bối, có thích tôi làm như vậy không hả.......”

Anh hỏi hết câu này đến câu khác.

Lời nói của anh vừa nhiều lại vừa dông dài, một chữ Lạc Lạc cũng không nghe được, cô chỉ đang cảm thấy bản thân mình lúc chìm lúc nổi, hoàn toàn đuổi kịp tiết tấu của anh. Cô lần nữa lâm vào hỗn độn, càng sâu càng hỗn độn. Thậm chí không biết anh đang gì với mình, chỉ là nhẹ bỗng, như đang lơ lửng giữa đám mây trên bầu trời.

Đây mới chỉ là lần thứ hai anh chân chính tiến vào thân thể cô, làm sao có thể chịu đựng được dáng vẻ quyến rũ như vậy của cô, đã sớm bị kích thích đến muốn vỡ tung, mới có mấy chục cái đã sớm ném cho cô.

Anh buông thả cảm giác của bản thân, cũng không trói buộc, bởi vì anh nhìn thấy hai đầu nhũ tiêm non mềm trước ngực đang sưng lên, viên thịt nhỏ chỗ kết hợp đã sớm bị bộ lông của anh cọ sát mà to lên giống như ngón tay trẻ con, mấy chỗ không thể nhìn thấy hơi hơi dao động, lập tức muốn động vào.

Anh nhìn chằm chằm hai con thỏ nhỏ đang phập phồng lên xuống, hung hăng nhấp thêm vài cái, dường như muốn xuyên hai linh hồn lại với nhau, cuối cùng, hai người đồng thời bị ném đến chỗ cao nhất.

Bất kể là trái tim bọn họ có xa bao nhiêu, ít nhất hiện giờ thân thể đang rất gần.

Cô hoàn toàn mất đi ý thức, mềm nhũn như một vũng nước, dán lên người anh.

Anh vùi đầu làm tổ trên vai cô, bình ổn chính mình, sau đó bắt đầu yêu thương hôn lên mỗi góc trên trán cô, lấy khăn ướt lau đi chất dịch màu trắng còn sót lại, dùng tấm thảm mỏng bao cô lại, để cô nằm ngang trên giường.

“Anh... Các người đang làm gì?” Anh nghe được giọng nói kinh ngạc không tính là xa lạ của phụ nữ.

Anh nhíu mày, quay lưng lại, gia tăng tốc độ chỉnh đốn bản thân mình.

Trên chiếc quần Tây màu đen, rõ ràng có vết nước thật to. Anh cầm lấy áo khoác mặc vào.

“Ai cho cô vào?” Giọng nói của anh đã sớm không còn mờ mịt như vừa rồi nữa, mà trở nên vô cùng lạnh lẽo. Vừa cài nút áo, vừa nhìn cô gái nhỏ ở trên giường một cái, xác định cô được bao bọc rất tốt, mới không nhanh không chậm chuyển tầm mắt lên người đã lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.