Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 63: Chương 63




Thay đổi nơi làm việc, anh vẫn thích ở trên tầng cao nhất, diện tích bây giờ còn lớn hơn trước kia nhiều, cửa sổ thuỷ tinh sát đất vô cùng thông suốt, từ trên nhìn xuống, chỉ thấy dòng người và xe cộ như những đoàn kiến đang bò trên mặt đất, làm người ta tự dưng sinh ra cảm giác bễ nghễ chúng sinh, bên trong phòng vẫn là không gian màu đen lạnh lùng, mặt đá cẩm thạch màu đen, bàn làm việc màu đen, ghế sa lon cũng màu đen nốt.

Quý Thiếu Kiệt ở trong một không gian toàn màu đen, mặc một bộ áo len mềm mại cổ chữ V màu xám, quần dài hưu nhàn màu đen, chống đỡ trên bàn làm việc, chân dài chống đất, bưng cằm, mỉm cười với cô, đáy mắt thâm thuý này là một chút màu xanh ăn khớp với bầu trời ngoài cửa sổ.

Ở trong phòng làm việc, anh cũng ăn mặc hưu nhàn như vậy.

Thật ra thì bốn năm trước, anh đã rất ít khi mặc trang phục nghiêm túc, năm gần đây, anh đã có thể mặc bất kỳ loại trang phục hưu nhàn nào để bàn việc làm ăn với người ta, chỉ cần anh nguyện ý, thậm chí là quần áo ở nhà hay áo ngủ cũng được. Với thân phận và tài sản hiện giờ của anh, không hề cần phải trang sức bên ngoài nữa.

Người đàn ông này, lúc nhìn từ xa, chỉ cảm thấy anh ưu nhã cao quý, đến khi nhìn gần, lại cảm thấy trên người anh giơ tay nhấc chân đều là hơi thở thành công của một người sau khi trải qua thời lắng đọng.

Dạo này, nam thiếu niên có thể giết chết cả đám sư cô trong nháy mắt, một người đàn ông thành công như anh cũng tuyệt đối thuộc về loại giết chết thiếu nữ.

Chung Tĩnh Ngôn dường như còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Trịnh Hiểu Tuyên trên dọc đường.

Tìm đến anh như vậy, Chung Tĩnh Ngôn cho rằng, ít nhất anh sẽ có chút không được tự nhiên, vậy mà cô đúng là đánh giá cao người này.

Vẻ mặt anh tự nhiên mà bảo thư ký La đưa kem lên cho các cô, hỏi thăm họ đi dạo những chỗ nào, ăn thứ gì.

Trịnh Hiểu Tuyên cướp trả lời toàn bộ vấn đề của anh, nét mặt chân chó làm Chung Tĩnh Ngôn không đành lòng nhìn thẳng.

Thật ra thì hôm qua bọn họ mới gặp mặt, thậm chí. . . . . . Ở trong phòng rửa tay của quán ‘Ẩm thực nhà riêng’ bọn họ còn kịch liệt làm một trận, nhưng không biết vì sao, Chung Tĩnh Ngôn lại cảm thấy bản thân cô và anh đột nhiên cách nhau rất xa.

Cô nắm chặt ngón tay, khiến chiếc nhẫn trên tay siết lại làm đau, giống như đang nhắc nhở cô, ngày hôm qua cô vẫn còn độc thân, nhưng hôm nay, cô là người đã đính hôn.

"Chú à, phòng làm việc của chú có phong cách quá nha. . . . . ."

"Chú à, trang phục trên người chú là của nhãn hiệu nào vậy? Nhất định là rất quý đúng không?"

Trịnh Hiểu Tuyên dùng phương thức ngắn nhất để lôi kéo làm quen với Quý Thiếu Kiệt, hơn nữa vẫn luôn sử dụng kính ngữ.

Chung Tĩnh Ngôn biết anh bình thường không thích nghe người khác gọi anh là chú, nhưng mà lúc này cũng không còn có tâm tư để ý đến anh. Cô phiền não nhét kem vào miệng, mặc dù giận đùng l'q.d đùng chạy tới như vậy, nhưng mà đối với người này, trong lòng cô dù sao vẫn có chút rụt rè, hơn nữa anh lại cười như thế này, khiến tức giận và phiền não kìm nén đến thật chặt, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

"Tại sao phải làm như vậy?" Cô đột ngột nói.

Nói xong mới phát hiện, chẳng biết anh đã ngồi bên cạnh cô từ lúc nào, đang cầm khăn giấy ướt lau đi vết kem màu trắng dính trên khoé miệng cho cô.

Cô đột nhiên mở miệng, Trịnh Hiểu Tuyên bị sợ giật mình, chỉ có điều trong một giây trước, —— bị động tác dịu dàng của chú Quý làm cho hoảng sợ.

Quý Thiếu Kiệt không biến sắc, lau xong khóe miệng, lại kéo ngón tay của cô qua, lần lượt lau từng ngón, "Cái gì? Làm cái gì?"

"Tại sao chú lại làm vậy với anh tôi? Tôi biết rõ là chú làm, đúng không? Giống như chú đã làm cho khách sạn Hán Đường đột nhiên bị đóng cửa vậy, đúng không?" Cô không thèm đếm xỉa, thở hổn hển đoạt lại tay của mình.

Quý Thiếu Kiệt miễn cưỡng lần nữa kéo mấy đầu ngón tay hồng hồng về trong ngực, dọng điệu sóng nước chẳng xao*, giống như đang nói với nhân viên trong cuộc họp thường kỳ sáng nay của công ty vậy, "Chỉ là cho bọn họ một bài học nho nhỏ, cảnh cáo một chút mà thôi, nếu như bọn họ nghe lời, rất nhanh sẽ không có chuyện gì."

[*]: ẩn dụ tình trạng bình tĩnh, tình hình ổn định, không thay đổi hoặc quanh co.

"Anh trai tôi đương nhiên không thể có việc gì, bọn họ không làm chuyện gì xấu cả." Gò má Chung Tĩnh Ngôn đỏ bừng bởi vì tức giận, "Tôi chỉ tới cảnh cáo chú, không được giở thủ đoạn gì với bọn họ nữa, nếu không, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chú.”

Quý Thiếu Kiệt cười, uy hiếp của cô, chính là "Sẽ không tha thứ" cho anh.

Lời nói này nghe giống như rất ngây thơ, đối với người có quan tâm cô hay không thì “Tha thứ” mới có hiệu quả, như vậy, cô cũng biết anh quan tâm cô, yêu cô sao?

Anh giúp cô lau xong tay trái, trong nháy mắt đổi qua tay khác, thân thể anh đột nhiên cứng đờ.

Đồ trang sức nho nhỏ màu vàng này, đâm vào làm anh nheo mắt lại, ánh sáng màu xanh trong sạch nơi đáy mắt từ từ đông cứng lại.

Chung Tĩnh Ngôn đắm chìm trong tâm tình của mình, không cảm thấy được hơi thở thay đổi trên người anh, "Chú. . . . . . Có thể bảo đảm từ nay về sau sẽ không tìm họ gây phiền phức nữa không?"

"Không thể!" Giọng nói của Quý Thiếu Kiệt đột nhiên giống như kết băng, không riêng gì giọng nói, hơi thở tản mát ra xung quanh, cũng đột nhiên trở nên lạnh thấu xương.

Anh chậm rãi nâng ngón tay đeo nhẫn của Chung Tĩnh Ngôn lên, ngón tay chỉ dùng năm phần sức lực, chiếc nhẫn vàng rực rỡ, chỉ cách giữa gương mặt anh và cô, "Không chỉ có gây phiền phức cho bọn họ, hơn nữa, tôi muốn để cho bọn họ phải trả một cái giá cao không thể tưởng tượng nổi."

Bộ dáng của anh đáng sợ như vậy, gân xanh trên trán lúc ẩn lúc hiện, huyệt Thái Dương đập thình thịch, ánh mắt màu xanh dương lạnh lẽo, Chung Tĩnh Ngôn hoảng sợ, xương tay đã sắp bị anh d'đ/l'qld bóp vỡ, rõ ràng là lý lẽ chính đáng, lúc này, thế nhưng lại không dám nhìn anh, "Chú, chú hãy buông tôi ra trước." Thân thể của cô theo bản năng nghiêng theo ngón tay, đau đến hít khí lạnh.

"Cái đó, chú à, tôi cảm thấy chú có nên buông tay Lạc Lạc ra trước không. . . . . ." Trịnh Hiểu Tuyên nhìn thấy tình thế không ổn, cuối cùng cũng thu hồi sắc tâm, đứng lên cố gắng đưa tay đẩy bọn họ ra.

"Em, thật sự đính hôn với Chung Chấn Văn rồi hả?" Vẻ mặt chắc chắn và lười biếng vừa rồi không còn sót lại chút gì, khắp người trở nên tàn bạo, dường như lại trở lại dáng vẻ lúc anh gặp Chung Tĩnh Ngôn bốn năm trước.

"Tôi. . . . . ." Giờ khắc này, trong lòng Chung Tĩnh Ngôn thế nhưng dâng lên áy náy mãnh liệt.

Anh giống như một con sư tử bị thương, khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, đốt ngón tay bóp trắng bệch, hai mắt đều loé lên ánh khát máu và thù hận, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Hai cô gái co rút thành một cục, thế nhưng không dám nói lời nào.

Thật lâu sau, cuối cùng Trịnh Hiểu Tuyên cố lấy dũng khí, liều chết nói, "Chú, chú, cái đó, có gì chúng ta từ từ nói, chú đừng nóng giận. Từ nhỏ Lạc Lạc đã ở cùng với các anh rất tốt, đính hôn cũng là chuyện sớm hay muộn. . . . . ."

"Cô đã gặp qua người nào bốn năm làm bà xã người ta còn chạy đi đính hôn với người khác chưa?"

Ánh mắt của anh nhìn Trịnh Hiểu Tuyên chằm chằm, giống như chim ưng vậy, Trịnh Hiểu Tuyên sợ hãi đến giật thót mình, lắp ba lắp bắp nói: “Bà…. Bà xã? Ý của chú là, hai người đã sớm kết hôn?"

"Không có, mình không phải. . . . . ." Chung Tĩnh Ngôn bị người nọ nắm xương ngón tay, toát mồ hôi lạnh giải thích.

"Bây giờ không phải, làm ngay lập tức là được!"

Quý Thiếu Kiệt quả quyết ném tay Chung Tĩnh Ngôn ra, mặt lạnh đứng lên, móc ra điện thoại:

"Thủ tục đăng kí kết hôn cần những gì?"

"Tôi mặc kệ! Làm cho bọn họ lập tức tới ngay phòng làm việc của tôi, trực tiếp tiến hành!"

"Hình thì tới đây chụp là được! Giấy chứng nhận cũng vậy!"

. . . . . .

Chung Tĩnh Ngôn và Trịnh Hiểu Tuyên đưa mắt nhìn nhau, nghẹn họng nhìn trân trối, này, người này muốn giở trò gì vậy?

Điện thoại anh lần lượt thông qua từng nơi, ra lệnh hết việc này đến việc khác, giọng điệu không được tốt:

"Giúp tôi mua nhẫn kết hôn. . . . . . Tôi cũng chưa từng mua bao giờ, làm sao biết nhãn hiệu nào được? Tóm lại càng lớn càng tốt!"

"Giúp tôi chọn một bó hoa. . . . . . Hoa gì? Kết hôn nên dùng hoa gì thì cô mua hoa đó, cô mua không được thì đừng đi làm nữa!"

. . . . . .

Hai cô gái hóa đá, trước khi trái tim vẫn còn chưa hoàn toàn đông cứng, Trịnh Hiểu Tuyên ngơ ngác hỏi:

"Chú à, ngài đây là, muốn kết hôn với Lạc Lạc nhà tôi sao?"

"Đúng vậy!" Quý Thiếu Kiệt nói chuyện điện thoại xong, mặt không thay đổi bưng chén nước lên uống một hớp, ‘Lão nhân gia” người ta ra lệnh nửa ngày, khát nước.

"Cái đó, những chuyện này đều sai người ta đi làm hết rồi rồi, vậy ngài làm gì hả?"

"Tôi?" Quý Thiếu Kiệt nhún nhún vai, sắc mặt hơi hoà hoãn, "Dĩ nhiên là có chuyện quan trọng hơn cần làm, là chuyện không có cách nào để người khác giúp một tay."

"Bây giờ, cô Trịnh, cô còn ở lại quan sát vợ chồng chúng tôi làm chuyện riêng sao?" Khóe miệng anh nhếch, nâng lên một tia hài hước.

"Có thể không?" Ý tứ của anh rõ ràng như vậy, cặp mắt Trịnh Hiểu Tuyên sáng lên như hai viên cầu lửa, ánh mắt nôn nóng sốt ruột rơi vào chỗ kéo khoá quần của Quý Thiếu Kiệt.

Quý Thiếu Kiệt rốt cuộc đen cả mặt, đuổi cô ra."Cô ra bên ngoài chờ trước, lát nữa cô sẽ làm nhân chứng bên nhà gái."

"Đừng đi, Trịnh Hiểu Tuyên! Cậu ở lại giúp mình!" Chung Tĩnh Ngôn kéo cánh tay cô gọi.

Tiếc rằng, khí thế của chú Quý quá mức cường đại, Trịnh Hiểu Tuyên chỉ dùng một giây đồng hồ để cân nhắc liền quyết định phản bội.

Khoảnh khắc trước khi ra cửa, cô quay lại le lưỡi với Chung Tĩnh Ngôn một cái, nhớ tới dáng vẻ lau khoé miệng cho Lạc Lạc mới vừa rồi của chú Quý, một người thành thục, nhiều tiền như vậy, dịu dàng rồi lại bá đạo, ừ, thứ đồ chơi kia cũng lớn, chú ấy sẽ khiến cho Lạc Lạc hạnh phúc chứ?

"Lạch cạch"! Quý Thiếu Kiệt chỉa vào chóp mũi Trịnh Hiểu Tuyên, khoá cửa phòng làm việc lại.

Xoay người lại, cùng giao nhau với tầm mắt ngạc nhiên kinh sợ của Chung Tĩnh Ngôn, có một ít cảm xúc khó hiểu của hai người trao đổi lấy nhau trong không khí.

Mặt anh không chút thay đổi, vừa đi về phía cô, vừa bắt đầu cởi quần áo, chờ đến khi tới gần cô, trên người chỉ còn lại một chiếc quần lót khiêu gợi, dáng người hơi gầy mà có lực của người đàn ông cứ như vậy bại lộ trong không gian sáng ngời.

"Chú muốn làm gì? Không được tới đây. . . . . . Tôi đã đính hôn với các anh rồi, chúng ta không thể nữa. . . . . ." Chung Tĩnh Ngôn lui về sau từng bước một.

Lời còn chưa dứt, chiếc cằm tinh xảo của cô đã bị người ta hung hăng nắm được, ánh mắt của người đó nóng đến mức có thể thiêu cháy cô, cắn quai hàm, "Chung Tĩnh Ngôn, em điên rồi! Em làm được lắm! Lại dám đính hôn với người khác."

"Tôi che chở em bốn năm, chẳng lẽ không nóng lên chút nào sao? Cho dù là có sắt đá bao nhiêu đi nữa cũng nên có D'Đ/L'Q;D chút cảm giác chứ? Đến tột cùng là tôi không nên đối xử mềm lòng với em, sớm nên đối xử mạnh bạo với em, buộc muốn em, buộc em kết hôn với tôi, buộc em sinh con cho tôi. . . . . ."

Chung Tĩnh Ngôn bị hù doạ đến nhảy dựng lên, cô mới hai mươi hai tuổi, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cô sẽ lớn bụng, trong bụng mang theo một đứa bé. . . . . . Hình ảnh kia quá kinh khủng.

"Không cần, Quý Thiếu Kiệt, chú, chú đừng ép tôi, chú cho rằng tôi vẫn còn mười tám tuổi sao? Hiện giờ tôi không ăn bộ dạng này."

Khi cô nhảy dựng lên, cái trán đụng phải người Quý Thiếu Kiệt, bắp thịt loã thể, bền chắc mà có co dãn.

Lòng của cô thoáng chốc rơi rớt nửa nhịp, lui về phía sau vài bước.

Anh trầm mặt, thong thả ung dung bỏ đi chiếc quần lót – điểm che đậy cuối cùng trên người, cây gậy màu tím đen lại búng ra ra ngoài, lay động trong không khí, Chung Tĩnh Ngôn gần như có thể nghe tiếng xé gió ‘vù vù’ của vật đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng chạch, xoay vòng vòng ghế sa – lon, vừa tự hỏi cơ hội chạy tới mở cửa chính thoát ra có bao nhiêu phần trăm.

"Ngày hôm qua. . . . . . Tôi đã hạ quyết tâm là một lần cuối cùng. Tôi sẽ không làm với chú. . . . . ."

"Cho nên? Cho nên hôm qua em mới chủ động như vậy?"

Anh cũng không đi bắt cô, cứ như vậy cởi bỏ thân thể, thản nhiên đứng ở nơi đó, tinh lực khắp nơi cười như không cười. Hắn có đầy đủ kiên nhẫn chơi trò chơi mèo vờn chuột.

"Chú, chú ăn hiếp tôi! Mấy năm trước chú cũng đã nói, sẽ không ăn hiếp tôi nữa." Anh càng bất động, đứng ở nơi đó, lại càng đáng sợ hơn, cuối cùng cô cũng khóc lên, giống như là đã dự cảm có chút chuyện không thể tránh khỏi.

Vì cái gì phải là như thế này, ở bên cạnh các anh, lúc nào cũng ấm áp, vui vẻ, nhưng khi ở bên cạnh anh, lúc nào cũng tuyệt vọng và bất đắc dĩ?

"Không như vậy, em có thể đàng hoàng nghe lời sao?"

"Dám len lén đồng ý lời cầu hôn của người khác? Gan em cũng đủ lớn đó nha?"

"Tiểu tàn nhẫn, mấy năm qua, tôi đã cưng chiều em đến không có giới hạn rồi."

Anh nói một câu, sắc mặt liền đen hơn một phần. Cho tới bây giờ, anh không phải là người có tính tình dễ chịu, đụng d'đ/l'q;d phải người khác, anh có thể Tiếu Lý Tàng Đao(miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm) có thể đứng trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, nhưng mà, chỉ cần đụng phải cô, thì lúc nào cũng không cách khống chế tâm tình của mình.

Ánh mắt hơi dính bên cạnh cô, anh đã không còn là chính anh nữa rồi.

Lần này, anh giận thật.

Chính anh cũng biết, trước kia, tính tình của anh thô bạo cổ quái, táo bạo, bất cần đời, nhưng mấy năm gần đây, có cô, anh đã thay đổi rất lớn, tâm tình trở nên bình thản rộng lượng, thật sự đã có được phong thái địa vị mà ông nội và ông ngoại hy vọng, ngay cả Setven cũng nói anh hiện giờ Âm Dương điều hòa rồi.

Anh nghe lời này mà bật cười, nhưng trong lòng lại rất dễ chịu.

Mỗi lần, anh đang ở trong nước, chỉ cần nghĩ đến trên thế giới này, có một cô nhóc mềm mại, cô ấy giận hờn với bạn, làm nũng, khiến cho bạn hết lần này đến lần bất đắc dĩ nhân nhượng, dịu dàng thỏa hiệp, cô ấy làm cho cả người bạn cảm thấy thoải mái, tràn đầy lực lượng, tràn đầy hi vọng, —— thật sự, chỉ cần suy nghĩ một chút, vuốt ve chỗ có mô hình địa cầu d'đ/l'q;d của cô, hoặc là chỉ nhìn chăm chú vào hình của cô, trong lòng anh đã tràn đầy hạnh phúc, vui mừng đến toàn thân phát run, dù cô nhổ nước bọt với anh, đi tiểu, dù cô muốn ăn thịt của anh, anh cũng nguyện ý, loại cảm xúc cuồng nhiệt có chút biến thái này, ngoại trừ chính anh ra thì không người nào có thể hiểu được.

Cái gì anh chiều cô, chỉ cần cômuốn, sao trên trời cũng nguyện ý hái cho cô. Chỉ cần, cô chịu an tĩnh để anh ôm vào trong ngực.

Anh cho là, ít nhiều gì cô cũng chút thương anh.

Ở khách sạn Hán Đường, với tính tình của anh, anh hoàn toàn sẽ không cho cô cơ hội lên sân khấu. Mặc dù đêm đó truyền tới tin tức, Chung Chấn Thanh sẽ không tham dự cuộc tranh tài, nhưng dù sao cũng ở trong cùng một thành phố, khó đảm bảo sẽ không có cố ý nhận ra cô rồi truyền ra ngoài.

Nhưng mà, anh vẫn cứ chứa một chút may mắn như vậy, đối với cô, anh càng ngày càng không đành lòng cự tuyệt.

Nhưng toàn bộ đều là may mắn sao? Với việc anh ở trên thương trường nhiều năm như vậy, anh đã sớm biết không thể cho thủ một chút xíu cơ hội nào, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân mình, đạo lý này, anh hiểu rõ hơn ai hết. Anh cũng chỉ là muốn thử, muốn đánh cuộc, muốn xác định, trải qua bốn năm, cho dù cô có dây dưa với hai người anh trai bỏ đia kia của cô đến bây giờ thì cô cũng sẽ chọn anh! Sẽ yêu anh! Sẽ đi cùng anh!

Đối với người như anh mà nói, vậy mới gọi là thắng, vậy mới gọi là hoàn toàn có được.

Khi ngươi yêu một người, bạn sẽ trở nên có lòng tham, sẽ hi vọng có tất cả, bao gồm linh hồn và thể xác của cô.

Đêm đó tìm được ô ở trên đường cao tốc, cô lựa chọn đi cùng với hai người anh trai của mình.

Ở trước cửa quán ăn Tư Phòng Thái, cô lần nữa lựa chọn người khác.

Anh vẫn luôn nghĩ, có lẽ, cô cần có thời gian, cô còn nhỏ như vậy, lại quen được anh nuông chiều rồi, làm sao có thể hiểu rõ thế nào là yêu chứ?

Đột nhiên gặp lại, cô đều không giao mình cho người khác, điều này không phải chứng tỏ cô yêu anh sao?

Vậy mà, hôm nay anh nhìn thấy gì? Cô nhóc ngốc nghếch này, cô không giao thân thể cho người khác, nhưng lại đồng ý lời cầu hôn của người ta! Cuối cùng, lòng của cô, vẫn còn thuộc về người khác.

Khoảng khắc đó, anh phát hiện thân thể mình run rẩy, chính xác hơn là đau đớn? Hay là sợ hãi? Có lẽ đều có.

Anh thua, thua bởi hai anh em này, bị thua triệt để như vậy.

Chỉ cần nghĩ đến, có một ngày, cô bước ra khỏi thế giới của anh, đi đến một thế giới khác, cười với người đàn ông xa lạ, tim của anh liền giống như bị xé rách vậy, toàn bộ thế giới đều đen tối.

Chính là cảm giác này! Quỳnh Dao, kiểu cách, rồi lại chân thật.

Nếu như nhất định không chiếm được lòng của cô, vậy thì, anh nhất định phải lấy được người của cô! Nhất định phải lấy!

Giờ khắc này, anh đột nhiên hiểu ra một câu nói, bạn giao trái tim cho một người, thì bất kể là vui sướng hay là khổ đau, cũng đều do người kia tới nắm giữ.

Anh hồi lâu không nói gì, chỉ là ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm vào cô, giống như nhìn chằm chằm một con mồi đang nhốt ở trong lồng.

Chung Tĩnh Ngôn nên phát run, nên sợ, nhưng mà, có lẽ là do khoảng cách khá xa, ở trong ấn tượng của cô, một ông chú lúc nào cũng đối với tất cả mọi thứ với dáng vẻ lười biếng thong dong, lạnh nhạt cao cao tại thượng, lúc này lại cô độc yếu ớt như thế.

Ánh mắt của anh vẫn hung ác nham hiểm như vậy, thậm chí có vẻ có chút âm trầm, nhưng mà, anh nhìn cô như vậy, giống như cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, một khi mất đi thì ánh sáng duy nhất cũng sẽ bị chết.

Trái tim của cô co rút thành một cục, không phải là bởi vì sợ, cũng không là bởi vì khiếp đảm, cô chỉ là cảm thấy lòng mình chua xót.

Cô rõ ràng biết được, ít nhất, giờ khắc này, lòng của cô, là nghiêng về chú Quý, một người coa ngạo nhưu thế, cô không cần anh đau lòng như vậy nữa, nửa phần cũng không cần.

"Đừng như vậy! Đừng nhìn tôi như vậy. . . . . . "

Anh cảm thấy cô run rẩy, cho là cô đang sợ.

Anh cười lạnh, "Sợ cái gì? Tôi không nỡ giết em, thậm chí còn không nỡ đánh em."

Anh cúi lấy một túi hồ sơ từ trong tủ bảo hiểm, "Bộp" một cái, ném lên bàn làm việc, "Đây là tất cả hồ sơ của em, trước khi những người kia vào, em hãy cầm đi, chúng ta liền kết hôn xong."

Những tài liệu chứng nhận này của cô đáng lẽ được đặt trong khách sạn do trường học sắp xếp, sau đó cô có gọi điện thoại về, bên phía trường học nói không tìm được.

Nhất định là anh đã tìm Sa Lệ, Sa Lệ không biết tình hình, liền đưa cho anh.

Chung Tĩnh Ngôn nghi ngờ nhìn anh, không thể tin được anh đột nhiên trở nên hữu nghị như vậy.

Hắn rút ra một điếu thuốc lá, nhớ tới cái gì đó, liền không đốt nữa, chỉ là gõ gõ trên bàn, nhíu mày nhìn cô.

"Chú đừng mớ tưởng tôi sang đó, chú đừng mơ tưởng. . . . . ." Cô cắn môi trừng anh, người này, anh mới không có tốt như vậy. Không đánh ý nghĩ xấu làm sao con chim kia lại lớn như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.