Đề Barl Lệ Yên Nhiên nhận được tin nhắn của Tôn Tiến liền chạy tới, cô ta đẩy ra cửa phòng bao xa hoa, bên trong là một đám phú nhị đại, Tôn Tiến đã uống say ngắt rồi, trên bàn đều là chai rượu rỗng.
Mọi người trêu chọc nói…
“Tôn thiếu, hôm nay anh đây là thế nào, nghe nói anh đã từ hôn, khôi phục độc thân, việc này đáng để chúc mừng mà, sao dáng vẻ anh lại rầu rĩ không vui thế này.
“Tôi thấy Tôn thiếu đây là hối hận, lúc đầu tưởng con gái Hạ gia xấu xí, muốn trả hàng lại, nào biết cô ta lại là một tiểu tiên nữ chứ.”
“Mấy anh cũng chưa gặp qua Hạ Tịch Quán kia của Hạ gia! Tôi nói cho nghe, các anh mà gặp được là có thể cảm nhận được cảm giác hối hận phát điên của Tôn thiếu hiện tại rồi.”
Mọi người trò chuyện rất hưng phấn, lúc này có người thấy được Lệ Yên Nhiên tới, nhanh chóng nhường vị trí ở giữa: “Yên Nhiên, em đến rồi à, nhanh qua đây ngồi.”
Lệ Yên Nhiên đi qua ngồi, ngồi ở cạnh Tôn Tiến, cô ta giành lại chai rượu trong tay Tôn Tiến: “Anh họ, đừng uống nữa, anh thực sự coi trọng con nhỏ Hạ Tịch Quán kia rồi?”
Tôn Tiến: “Anh…”
Lúc này có người lấy điện thoại ra, mở ra diễn đàn của Đại học A.
“Yên Nhiên, em xem một chút, tất cả mọi người xem này, hôm nay Hạ Tịch Quán mới vừa vào học Đại học A, đã bị theo đuổi nâng lên thành tân hoa khôi của Đại học A đấy.”
Lệ Yên Nhiên ngắng đầu, diễn đàn Đại học A đăng ảnh chụp của Hạ Tịch Quán, mặt trời lặn xuống, cô gái mặc đồng phục, trong lòng ôm mấy cuốn sách, khí chất xinh đẹp tựa tiên nhân, lay động theo làn gió.
“Chỉ tiếc trên mặt Hạ Tịch Quán đeo mạng che mặt, không thấy rõ mặt cô ta, cũng không biết cô ta đến tột cùng mặt mũi thế nào.”
Tất cả mọi người rất tò mò vấn đề này.
Lệ Yên Nhiên thu mắt, Hạ Tịch Quán không nỗi tiếng trong giới thượng lưu này, nhưng bây giờ cô lại rất hot, nhanh chóng trở thành tiêu điểm chính.
Lệ Yên Nhiên câu môi: “Đúng vậy, cũng không biết Hạ Tịch Quán này sao lại phải đeo mạng che mặt, trên mặt chắc không phải bị khiếm khuyết gì chứ?”
Hạ Tịch Quán khí chất tuyệt lệ, cho dù đeo mạng che mặt ai ai cũng cảm thấy được cô là một mỹ nhân, nhưng bây giò Lệ Yên Nhiên vừa nói ra câu này, mọi người phảng phất như tỉnh trí ra.
“Hạ Tịch Quán vô duyên vô cố đeo mạng che mặt làm gì, nào có cô gái đẹp lại che đi vẻ đẹp của mình đâu, chẳng lẽ mặt cô ta rất xáu?”
“Tôi thấy rất có thể đấy, nói không chừng cô ta thật sự là con nhỏ xấu xí.”
Lệ Yên Nhiên trong lòng sớm nghĩ như vậy, nếu như Hạ Tịch Quán kia là một mỹ nữ tuyệt thế, cô còn che mặt làm cái gì, trừ phi cô ta xấu đến mức không dám lộ mặt ra ngoài.
Tôn Tiến được nhắc nhở như vậy nhanh chóng sống lại, anh ta vốn đang khổ sở vì lạc mát mỹ nhân, nhưng nếu Hạ Tịch Quán thực sự xấu xí, vậy mọi chuyện lại khác.
Tôn Tiến lúc này khẽ rủa một cái tiếng: “Mẹ nó, con nhỏ Hạ Tịch Quán nhất định là một con ả xấu xí, tôi suýt chút nữa bị dáng vẻ cô ta hớp hồn, cô ta đã trêu chọc tôi hai lần, làm hại tôi thành truyện cười trong giới, tôi nhất định phải nghĩ cách chỉnh cô ta mới được!”
“Tôn thiếu, anh định chỉnh cô ta thế nào?”
Tôn Tiến suy nghĩ một chút, sau đó hưng phấn nói: “Cô ta cứ che mặt mình như vậy, mai tôi lại đến Đại học A chặn cô ta lại, sau đó tháo mạng che mặt cô ta ra, cho các anh xem gương mặt xấu xí đó của cô ta, thế nào?”
Toàn bộ phòng bao xa hoa rú lên, mọi người hưng phấn xắn tay: “Vậy thì tốt quá, Tôn thiếu, mai chúng tôi đi cùng anh góp vui nhé!”