Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 737: Chương 737: Bảo rương thứ hai của mẹ




Đợi mọi người đều đã đã tan sở, toàn bộ radio tắt đèn, Hạ Tịch Quán cầm chiếc chìa khóa đó, đi tới hậu viện radio, đứng trước cánh cửa màu đỏ sậm kia.

Lúc này nhịp tim cô đập hơi mạnh vì cô đã cảm giác được bên trong có một sức mạnh thần bí đáng sợ đang kêu gọi cô.

Hạ Tịch Quán cắm chìa khoá vào trong khóa cửa nhẹ nhàng xoay, kèm theo tiếng rắc rắc thanh thúy, cánh cửa luôn đóng đã mở.

Hạ Tịch Quán đầy cửa đi vào.

Phả ra hơi thở lạnh lẽo, bên trong là bóng tối vô vô biên vô tận.

Không nhìn rõ bát cứ thứ gì, ở chỗ này ngay cả mọi âm thanh của thế giới đều tĩnh lặng. Không chút thanh âm, yên tĩnh đến mức làm lòng người hốt hỏang.

Hạ Tịch Quán đi vào, hai chân đạp trên bùn đất mềm xếp, toàn bộ thần kinh đại não cô căng thẳng, nâng cao cảnh giác, phòng bị nơi đây lúc nào cũng có thể sẽ xảy ra nguy hiểm.

Nhưng đi một đường, lại không có gì cả.

Hạ Tịch Quán tiếp tục bước đi, con đường này dường như căn bản cũng không có điểm cuối.

Cô phải đi đến đâu?

Cái rương thứ hai của mẹ rốt cục đặt ở đâu?

Lúc này bước chân của Hạ Tịch Quán chợt khựng lại, vì cô thấy được một vật dưới cây đại thụ phía trước kia, là một hòm báu nhỏ bằng gỗ tử đàn!

Cô tìm được rồi!

Cô tìm được cái bảo rương thứ hai mẹ lưu lại rồi!

Hạ Tịch Quán nhanh chóng chạy như điên qua, mắt thấy bản thân đã cách gần bảo rương, lại gần một chút, cô vươn tay, tóm lấy bảo rương kia.

Ngay lúc đó, phía sau đột nhiên có một bàn tay to rõ khớp xương thò ra, kéo lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, bên tai truyền đến tiếng quát giận trầm thấp: “Hạ Tịch Quán, cô ở đây làm cái gì?” Hạ Tịch Quán khựng lại, quay đầu, khuôn mặt tuấn tú kia Lục Hàn Đình co rút lại phóng đại trong tầm mắt của cô.

Lục Hàn Đình tới!

Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán run rẫy, có chút mờ mịt: “Sao anh lại tới đây?” Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng, cả người dâng lên tầng sương lạnh âm lệ, gân xanh nổi đầy mặt anh, hung hăng nhìn chằm chằm cô: “Nếu như tôi không tới, bây giờ cô đã ngã xuống vách núi chết rồi!” Vách núi gì cơ?

Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn, cây đại thụ vừa mới thấy kia cùng bảo rương đã không còn thấy nữa, phía trước cô chính là vách đá sâu thẳm không thấy đáy.

Mà lúc này cô lại đang đứng bên rìa vách đá, bùn đất dưới chân dãn ra, sụp xuống một khối.

AI Hạ Tịch Quán kinh sợ hét lên, cả người toát mồ hôi lạnh, cô gần như nhảy dựng chui vào trong lòng Lục Hàn Đình, vươn hai tay nhỏ bé ôm chặt vòng hông rắn chắc của anh: “Đáng sợ quá, đáng sợ quá đi mắt.” Cả gương mặt Lục Hàn Đình ẩn trong bóng tối, âm trầm không nên lời: “Bây giờ mới biết sợ, vậy cô còn ở vùng cắm địa này làm cái gì? Vừa rồi tôi thấy cô chạy như điên tới chỗ vách đá TH,: c3 1 0o vi Ti và Diệ cớ He (TRUY Ru này, nêu như không phải tôi kéo cô lại, cô đã ngã xuống rôi!

Hạ Tịch Quán chưa tỉnh hồn: “Nhưng là vừa rồi tôi không nhìn thấy vách núi, tôi rõ ràng thấy một cây đại thụ mà, còn có bảo rương thứ hai mẹ lưu lại cho tôi mà.” “Vậy cái bảo rương kia bây giờ đang ở đâu?” *Tôi.. Tôi không biết.” Hạ Tịch Quán vùi đầu nhỏ vào lồng ngực ấm áp rộng lớn lại rắn chắc của anh, sợ đến mức không chịu ngắng đầu.

Vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy, chẳng lẽ là… hoa trong gương, trăng dưới nước thôi ư?

Hạ Tịch Quán cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, lẽ nào nơi này có huyền diệu châm pháp gì đó, phàm là người vào đây, đều sẽ thấy được thứ mà bản thân khát vọng nhất từ nội tâm, lộ ra vẻ tham lam, sau đó điên cuồng hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhảy vào vách đá sâu thẳm kia?

Trong lúc nhất thời Hạ Tịch Quán tâm loạn như ma, nơi đây khắp nơi lộ ra quỷ dị, chuyến đi này khá hung hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.