Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1163: Chương 1163




Lúc này một cánh tay bóp chặt vòng eo mảnh mai của cô, Lục Hàn Đình kéo cô vào trong ngực mình.

Mặt hai người bất ngờ kề sát, dung nhan như ngọc của anh không ngừng phóng đại trong đồng tử cô.

Hai người dán vào nhau, hơi thở quấn quanh, anh cao ngắt, khí chất nồi bật, cô một thân tiên khí, nhỏ xinh mềm mại, hệt như một bức họa mỹ lệ.

Hạ Tịch Quán nhìn anh, hàng mi hoảng loạn run lên, máy giây ngắn ngủi không biết nên nói cái gì.

“Ha ha ha…” Chợọt nghe được các bác gái phía sau cười to nói: “Cô bé, bị các bác chộp được rỒi nhé, con còn không thừa nhận đây là chồng con?”

Trong tiếng cười của các bác các cô, Hạ Tịch Quán thật sự muốn tìm một cái động chui vào.

Cô nhanh chóng lui về phía sau hai bước, sau đó cầm cái chậu trong tay kín đáo đưa cho anh: “Tôi giặt quần áo, anh phơi quần áo đi!”

Nói xong, cô trở lại nhà gỗ, bắt đầu rửa rau.

Tối hôm qua mưa to khiến bọn họ phải ở chỗ này thêm một hai ngày, dù sao thì vẫn phải ăn cơm để sống nữa chứu.

Lục Hàn Đình buông chậu xuống, ngón tay thon dài móc chiếc quần lót hồng nhạt họa tiết hoạt hình của cô, rất đáng yêu.

Anh nhìn cô: “Cái này làm sao phơi?”

Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn liền thấy quần lót của cô bị anh móc trên ngón tay thon dài.

Anh thực sự không biết nên phơi thế nào, dù sao cũng chưa từng đi phơi đồ mà.

Phỏng chừng nói ra chắc không có ai tin, anh lại ở chỗ này phơi quân lót của cô.”

Khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán đã đỏ đến mức nhỏ máu, cô nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy quần lót trong tay anh: “Tôi tự làm.”

Lục Hàn Đình chau mày kiếm anh khí: “Cô nhát định phải phơi ở đây?”

“Có ý gì?”

*Phơi ở đây, ai cũng biết cô mặc nội y màu gì.”

Sợi dây phơi quần áo đang ở phía trước nhà gỗ, người đến người đi đều có thể thấy, các bà các bác sống ở nơi này cũng đã quen, Hạ Tịch Quán lại không làm được việc này!

Vừa rồi cô thật không ngờ, anh lại nghĩ tới.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoay người, vào nhà gỗ, cô phơi nội y ra phía sau nhà.

Lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn, phía sau tựa hồ có một khí tức bức bách ép tới gần, đang ở phía sau cô.

Cô không cần ngoái đầu nhìn cũng biết là Lục Hàn Đình.

Anh đi theo cô.

“Tôi là chồng cô, hay là anh cô?”

Đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp đặc hữu của anh, từ tính trêu người đến kỳ lạ.

Hạ Tịch Quán khựng lại, sao anh lại hỏi cái này?

Lục Hàn Đình đi đến gần một tí, từ phía sau dán lên cô, chất vải hai người chạm vào nhau, văng lên một hồi hoa lửa.

Ban nãy anh ở cạnh cửa nhìn cô nhón chân phơi quần áo, áo cô nhắc lên, lộ ra vòng thon nhỏ ấy.

Lòng bàn tay anh khẽ nhúc nhích, đầy đầu đều là hình ảnh tối qua nắm thắt lưng cô.

“Cô với anh trai cô cũng có thể lên giường à? Cũng có thể cưỡi trên người anh trai?” Anh cúi người, dán bên tai cô, đè thấp tiếng phát ra lời khó nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.