“Hạ Tịch Quán, Lục Hàn Đình tới, đón tao đi hẹn hò, bây giờ mày cùng tao đi không.” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng mở miệng nói.
Hạ Tịch Quán nhìn Thượng Quan Mật Nhi, vẻ mặt Thượng Quan Mật Nhi viết đầy đắc ý, hiện tại Lục Hàn Đình tới đón ả hẹn hò, ả lại rủ cô đi cùng, không biết trong lòng đang có ý định quỷ quái gì.
Hạ Tịch Quán không từ chối, đi theo ra ngoài.
Dưới lầu.
Lục Hàn Đình đang đợi, rất nhanh anh ở phía trước thấy được một thân ảnh tiếu lệ, Thượng Quan Mật Nhi tới.
Thượng Quan Mật Nhi đã chạy tới, mặt mày cong cong cười nói: “Lục tổng, đã trễ thế này, anh tìm em có việc sao?”
Lục Hàn Đình vươn bàn tay to nắm cánh tay Thượng Quan Mật Nhi, kéo ả tới trước mặt của mình, anh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn ả: “Không có chuyện thì không thể tìm cô?”
*Dĩ nhiên, em hiện tại rất bận rộn.” Thượng Quan Mật Nhi học dáng vẻ linh động của Hạ Tịch Quán đến bảy tám phần, giống như đúc, đều là dáng dắp Lục Hàn Đình thích nhất.
Quả nhiên, Lục Hàn Đình gợi lên môi mỏng: “Có bao nhiêu bận? Lan Lâu công chúa, tôi muốn mua một tiếng đồng hồ của cô.”
“Làm cái gì?” Thượng Quan Mật Nhi nháy vũ tiệp.
*Theo tôi với con trai.”
Lời này vốn rất ngọt ngào, thế nhưng trong lòng Thượng Quan Mật Nhi lại lộp bộp giật mình, ả thiếu chút nữa đã quên rồi Lục Hàn Đình còn có một đứa con trai Lục Thần Dịch.
Ả chưa từng tiếp xúc với Lục Thần Dịch, nhưng ả nghe nói… đứa con trai này có bộ gen cường đại đến biến thái.
Thượng Quan Mật Nhi còn không biết thân thế của Dịch Dịch, Bì Bì và Tinh Tinh, ả chỉ biết là Lục Thần Dịch là đứa con được đẻ thuê của Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán.
Thượng Quan Mật Nhi không khỏi có chút lo lắng, xem ra đêm nay Lục Hàn Đình muốn dẫn ả đi gặp thằng oắt biến thái Lục Thần Dịch kia rồi, ả hơi sợ mình bị lộ.
Lục Hàn Đình nhanh chóng nhận tháy được thần tình biến hóa vi diệu của Thượng Quan Mật Nhi, anh thấp giọng hỏi: “Cô bị sao vậy?”
“Không sao.” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng đẩy Hạ Tịch Quán ở phía sau lên trước: “Lục tổng, giới thiệu cho anh một chút, đây là nha hoàn Tình Nhi của em, nha hoàn này biết chúng ta hẹn hò, muốn đi theo chúng ta, chắc anh không ngại bóng đèn này đâu nhỉ?” Lục Hàn Đình ngắng đầu, nhìn về phía Hạ Tịch Quán bên người Thượng Quan Mật Nhi.
Hạ Tịch Quán bị kéo lên trước như thế cũng biết Thượng Quan Mật Nhi đang có ý định quỷ quái gì rồi, Thượng Quan Mật Nhi cố ý để cô làm bóng đèn, đại khái là muốn Lục Hàn Đình chán ghét cô.
Dù sao không ai thích bóng đèn cả.
Hạ Tịch Quán nhìn về phía Lục Hàn Đình, chỉ thấy đôi mắt thâm thúy kia của Lục Hàn Đình đã lướt qua mặt cô, song, cũng không dùng lại, mà nhanh chóng dời đi.
Anh cũng không lộ ra tâm tình gì, người đàn ông giống như anh vậy đã đến độ tuổi không để lộ ưu ra ngoài, không một ai biết anh đang suy nghĩ cái gì.
“Lên xe đi!” Lúc này Lục Hàn Đình kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế.
Cái ghế phụ này chạy đương nhiên là dành cho Thượng Quan Mật Nhi.
Thượng Quan Mật Nhi cười ngọt ngào, lúc này ả dường như đột nhiên nhớ tới Hạ Tịch Quán: “Tình Nhi, tôi ngồi phía trước, cô ngồi phía sau nhé!”
Thượng Quan Mật Nhi lên ngồi kế bên tay lái, Lục Hàn Đình cũng quay người về tới chỗ tài xế, Hạ Tịch Quán một người cứng đờ tại chỗ, hàng mi run rẩy, cô tự tay mở cửa sau xe đi lên.
Kỳ thực cô không muốn làm bóng đèn, Thượng Quan Mật Nhi là muốn cô đố kị, là muốn dằn vặt cô, thế nhưng tối hôm nay có thể gặp được Dịch Dịch, cô thật lâu không gặp Bịch Sữa Nhỏ rồi, rất muốn gặp mặt Bịch Sữa Nhỏ.