Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1207: Chương 1207




Cô đã biết.

Cô biết tất cả rồi.

Cô cuối cùng đã biết.

Trong lòng hương mềm như ngọc, thân hình cao lớn Lục Hàn Đình đột nhiên cứng đờ, anh chậm rãi giơ tay lên, muốn ôm cơ thể mềm mại của cô, thế nhưng ngón tay cuộn lại, bàn tay của anh lại để xuống, rũ ở bên cạnh thân.

Lục Hàn Đình mím môi mỏng: “Buông tay, lát nữa sẽ có người thấy đó.”

Không muốn!

Hạ Tịch Quán chẳng những không buông tay, còn muốn anh ôm chặt hơn, cô chôn mặt sâu trong ngực của anh, còn như mèo con nũng nịu cà cà.

Cả người Lục Hàn Đình đều mềm nhữn, anh chậm rãi.

khép mắt, Lục Hàn Đình, thừa nhận đi! Mày đã thích tiểu nha hoàn này rồi.

Hết thảy của cô đều là quen thuộc như vậy, dường như hoàn toàn khăng khít với linh hồn anh, làm cho anh không cách nào chống cự.

Chợt, Hạ Tịch Quán nhón chân lên, to gan hôn lên gò má anh tuấn của anh.

Cô lại hôn anh.

Lục Hàn Đình rũ mắt nhìn cô.

Hạ Tịch Quán không sợ, cô nhón chân lên lại dùng sức “chụt” trên gò má anh tuần ấy.

Lần này cô đánh dấu lên cả hai bên mặt anh, anh là của cô rồi.

Hạ Tịch Quán chớp mắt, vừa lanh lợi vừa mềm mị nhìn anh, dáng vẻ đó rơi vào đáy mắt Lục Hàn Đình quả thực không cách nào so sánh, anh cong đôi môi mỏng.

Lida nhìn suốt toàn bộ hành trình, hai người kia vô cùng thân thiết, hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của cô ta, nhưng cô ta lại tận mắt nhìn bọn họ thân mật, như vạn tiễn xuyên tâm.

Cô ta tới bây giờ chưa từng hôn Lục Hàn Đình, bởi vì Lục Hàn Đình không cho cô ta cơ hội gần người, đối với người phụ nữ anh không thích, anh sẽ không để cho bọn họ đụng vào.

Vậy bây giờ, anh cùng tiểu nha hoàn này?

Lida biết lần này cô ta thực sự thua, cô ta không bại bởi bắt luận kẻ nào, mà là bại bởi… Lục Hàn Đình.

Lida đỏ mắt bỏ chạy.

Hạ Tịch Quán nhìn thấy Lida chạy, cô chính là muốn trên người anh phủi sạch hét đám hoa đào này, về sau cô sẽ không bao giờ chắp tay nhường anh cho người khác nữa.

Hạ Tịch Quán vươn hai tay ôm cổ Lục Hàn Đình, cô nhón chân lên, ngượng ngùng lại lớn mật hôn môi mỏng của anh.

Cô không nhắm mắt, mà là quan sát đến phản ứng của anh.

Trên thực tế Lục Hàn Đình cũng không nhắm mắt, anh cụp mí nhìn cô, không tránh, cũng không chủ động, để cho cô hôn.

Hạ Tịch Quán dù sao không có bao nhiêu kinh nghiệm chủ động, khuôn mặt nhỏ từ từ đỏ lên, sau đó chậm rãi lui xuống.

Quên đi…

Thế nhưng một giây kế tiếp vòng eo yêu kiều bị bóp chặt, cánh tay Lục Hàn Đình mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực mình.

Anh tháp mắt, trực tiếp đặt lên môi cô.

Hạ Tịch Quán mở to hai mắt, khiếp sợ bối rối nhìn anh, lần này hai mắt anh nhắm nghiền, anh hôn so với bất kỳ lần.

nào trong quá khứ càng thêm hung mãnh kịch liệt.

Tay Hạ Tịch Quán leo lên cánh tay tráng kiện của anh, cô cảm giác bắp thịt anh từng thớ cứng rắn, rất nhanh đại não cô đã thiếu dưỡng khí, anh cường hãn cướp đoạt hết thảy không khí của cô.

Trong đuôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình đã sớm dâng lên màu đỏ tươi của ham muốn, thiếu nữ trong ngực làm cho anh yêu thích không buông tay, chậm rãi trầm mê.

Môi mỏng anh rơi trên vành tai trắng như tuyết, khàn khàn lên tiếng, anh gọi tên một người: “Quán Quán…”

Trong lúc ý loạn tình mê anh khẽ gọi Quán Quán.

Thiếu nữ trong ngực nhanh chóng cứng đờ.

Lục Hàn Đình cũng dừng hôn, anh mở hai mắt ra, chỉ thấy cô gái trong ngực khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn anh…

Lục Hàn Đình nhanh chóng mím môi, anh cũng không biết sao anh lại hướng về phía cô gọi “Quán Quán”, tình yêu, mong muốn, khát vọng trong lòng anh, vẫn luôn là Quán Quán của anh. Vừa rồi cảm giác nướng nóng sắp hòa tan ấy khiến anh cảm tháy trong ngực chính là Quán Quán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.