Tô Thành lời còn chưa nói hết, Lục Tư Tước liền từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Ha ha.”
Đầu dây bên kia, Tô Thành cứng đờ: “Lục… Lục Tư Tước…
“Rất tốt, mày hiểu rất rõ tao.” Bên khóe môi Lục Tư Tước treo nụ cười ưu nhã mê người.
“Lục Tư Tước, vì sao mày lại nhận điện thoại của Anh Lạc, Anh Lạc đâu, mày làm gì Anh Lạc rồi?” Tô Thành nhanh chóng hỏi.
Lục Tư Tước nhướng mày kiếm, hiện tại nếp nhăn nơi khóe mắt ông đều lộ rõ, lộ ra phong tình thành thục của người đàn ông không thể diễn tả thành lời: “Anh Lạc hiện tại đang ngủ ở bên cạnh tao, cô ấy rất mệt mỏi, không có tiện nghe điện thoại.”
Nói xong “tút tút’ hai tiếng, Lục Tư Tước trực tiếp cúp điện thoại, hơn nữa ông còn tắt nguồn.
Lục Tư Tước mê luyến mà cố chấp nhìn Liễu Anh Lạc ngủ say: “Anh Lạc, em không ngoan, khiến anh tìm nhiều năm như vậy, em nói, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
Bên ngoài, mưa rơi xối xả.
Không biết qua bao lâu, một chiếc xe sang trọng chạy đến, dừng trên sân cỏ bên ngoài biệt thự.
Tô Thành chạy đến, ông ta xuống xe, dùng sức đập cửa biệt thự.
Thế nhưng, không có ai mở rộng cửa.
Quần áo trên người Tô Thành đã ướt nhẹp, nước mưa lạnh như băng từ đỉnh đầu nện xuống, khiến ông ta chật vật lại khó chịu, ông ta biết gã Lục Tư Tước kia là có ý.
Lục Tư Tước hoàn toàn có thể không nhận điện thoại, thế nhưng ông nhận, là khiêu khích, là điên cuồng.
Ông hẳn là đoán được ông ta sẽ đến, thế nhưng ông không mở cửa, để ông ta ở bên ngoài bị mưa xối, ông cao cao tại thượng, thần bí cường đại nắm trong tay tất cả, như rất nhiều năm trước. Tô Thành là một đứa cô nhi, từ khi rất nhỏ đã độc lập, một lần vô tình ông ở trên đường cái gặp Tiểu Anh Lạc lúc đó chỉ mới ba tuổi.
Khi đó Tiểu Anh Lạc gầy teo nho nhỏ, bà đi tới nói với ông: “Anh ơi, em lâu lắm rồi chưa ăn cơm, anh có thể chia cho em một cái bánh bao không ạ?”
Lúc đó trên tay ông có hai cái bánh bao, rất rộng rãi chia cho bà một cái.
Tiểu Anh Lạc cầm bánh bao, khom người thấp giọng lễ phép: “Cảm ơn anh, đại ca.”
Ông tưởng Tiểu Anh Lạc sẽ tự mình ăn cái bánh bao này, nhưng Tiểu Anh Lạc chỉ là chạy tới bên mẹ mình, đưa cái bánh cho mẹ.
Bà mẹ đảo mắt ăn sạch cái bánh bao kia, một chút cũng không chừa lại cho Tiểu Anh Lạc.
Khi đó Tiểu Anh Lạc cùng với mẹ đã bị Liễu phu nhân đuổi ra khỏi nhà, Đế Đô không có chốn cho hai người dung thân, chỉ có thể ngủ trên đường cái.
Lúc đó đoạn đường kia có rất nhiều lưu manh, tiểu Anh Lạc tuy còn nhỏ, thế nhưng khuôn mặt nho nhỏ đã có nét xinh đẹp, một ít gã bỉ ổi tâm tư bất chính sẽ trêu chọc bà, nhân cơ hội sờ mặt bà.
Vì vậy ông ta nhận tiểu Anh Lạc và mẹ bà về, tuy là phòng của ông rất rách nát, thế nhưng cho hai mẹ con này một chỗ an thân.
Tiểu Anh Lạc rất cảm kích ông, một mực gọi ông là anh.
Nhanh chóng ông biết được thân thế của Tiểu Anh Lạc, bởi vì Liễu gia thiên kim Liễu Chiêu Đệ bị bệnh, muốn hoán đổi cuộc sống với Liễu Anh Lạc.
Ngày đó Tiểu Anh Lạc rời khỏi ông, muốn đến Liễu gia, trở thành cái bóng của Liễu Chiêu Đệ, mà mẹ bà trọng bệnh nhập viện, cần rất nhiều rất nhiều tiền, nợ ngập đầu.
Một bé gái còn quá nhỏ để chấp nhận tắt cả cay đẳng đó, thế nhưng bà không khiếp đảm không mê man, bà vẫn an tĩnh như vậy, bà cười chào tạm biệt ông: “Đại ca, em phải đi rồi, ở một căn phòng rất lớn, em sẽ sống rất tốt, đại ca, anh đừng tới tìm em, cũng đừng nói quen biết em, em không muốn liên lụy anh, sợ anh gặp nguy hiểm, đại ca ca, cảm ơn anh, em sẽ nhớ kỹ anh cả đời.”