“Bì Bì…” Hạ Tịch Quán còn nói mớ: “Bì Bì, con phải chăm sóc… Tinh Tỉnh nữa, con làm anh phải biết chăm em gái đồ Tỉnh Tỉnh?
Lục Hàn Đình đột nhiên nhớ tới ngày đó ở sân bay gặp được cô bé kia, cô gái nhỏ như sứ ngọc, đơn giản là phiên bản thu nhỏ của Hạ Tịch Quán, lúc đó đã làm trái tim anh mềm nhũn.
Anh biết Tinh Tinh là em gái của Bì Bì, hai đứa là Long Phượng thai.
Tinh Tinh Bì Bì và con của anh Lục Thần Dịch ngang tuổi nhau, đều ba tuổi, lẽ nào…
Lục Hàn Đình nhanh chóng nghĩ tới một loại khả năng, trong tròng mắt hẹp dài nháy mắt gió nổi mây phun, anh phát hiện mình rất có thể vẫn luôn sống trong một âm mưul Đêm nay anh phát hiện một bí mật lớn động trời động đất!
Tiểu Lục Thần Dịch được đón về trong biệt thự: “Tiểu thiếu gia, tiên sinh bây giờ đang ở trong thư phòng chờ cậu.”
“Đã biết.” Tiểu Lục Thần Dịch lên lầu, đẩy ra cửa thư phòng.
Hiện tại đã khuya, phía ngoài nhà nhà châm đèn lâm vào.
ngủ say, cả thế giới đều yên tĩnh lại, nhưng trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Lục Hàn Đình vẫn chưa ngủ, anh ngồi trên ghế làm việc, giữa hai ngón tay thon dài châm một điều thuốc, đang phả ra làn khói trắng.
Trong cái gạt tàn thuốc đã đầy ắp một đồng mầu thuốc, rất hiển nhiên Lục Hàn Đình vẫn luôn ở đây hút thuốc, đã hút rất lâu, trong thư phòng sặc mùi thuốc lá.
Tiểu Lục Thần Dịch đi lên trước, bình tĩnh mở một cánh cửa sổ ra, để không khí bên ngoài thổi vào, cậu nhìn Lục Hàn Đình: “Bó, bố làm sao vậy?”
Tiểu Lục Thần Dịch là được khẩn cấp đón trở về, bởi vì nhận được lệnh của Lục Hàn Đình.
Hai bố con Tiểu Lục Thần Dịch và Lục Hàn Đình sống nương tựa lẫn nhau đã ba năm, đây là lần đầu tiên cậu thấy bố như vậy, bây giờ bố thâm trầm mà cô độc, làm người ta kinh ngạc.
Sau làn khói lượn lờ, mi tâm Lục Hàn Đình chau lại thật chặt, anh gõ gõ điếu thuốc xuống gạt tàn, sau đó mở miệng nói: “Hiện tại bố cần con tìm được Bì Bì, lấy tốc độ nhanh nhát của con để bồ tìm thấy thằng bé.”
“Bì Bì này là một hacker đứng đầu, con và cậu ta đã giao phong máy lần, sức lực ngang nhau, cậu ta khá giảo hoạt, biết phản truy tung, tìm được cậu ta cần một chút thời gian.” Tiểu Lục Thần Dịch khách quan nói.
“Ừ…” Lục Hàn Đình sâu kín hút một hơi thuốc, sau đó nhổ thuốc trong miệng ra, anh nhìn Tiểu Lục Thần Dịch: “Tại sao con không nói mẹ con là sinh… tam thai?”
Tam thai?
Lục Hàn Đình và Tiểu Lục Thần Dịch đều là thiên chi kiêu tử IQ cao, đối thoại với nhau chưa bao giờ cần nói nhảm, nghe được hai chữ “tam thai” này, trong đôi mắt to diệu sáng kia của Tiểu Lục Thần Dịch nhanh chóng lóe lên gì đó.
“Bố, chuyện cười này một chút cũng không buồn cười!”
Lục Hàn Đình thu hồi ánh mắt, anh thản nhiên nói: “Quả thật không buồn cười.”
Hai bố con đều lặng im, không khí trong thư phòng ngột ngạt mà nặng nè.
Một lát sau, Lục Hàn Đình chỉ có trầm thấp mở miệng nói nói: “Con chỉ cần giúp bố tìm ra Bì Bì là được, để cho nó ốc còn không mang nổi mình óc.”