Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1335: Chương 1335: Chương 1334




Liễu Anh Lạc chậm rãi dừng bước, cũng không còn cách nào bước lên trước một bước, giữa ông và bà dường như cách thiên sơn vạn thủy.

Đã từng đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc của Đề Đô, trên phố có lời đồn, vừa trông tháy Lục Tư Tước, suốt đời làm lỡ.

Lúc đó không hiểu ý trong lời nói kia, bây giờ đã người trong lời nói đó, rất nhiều năm về sau, Liễu Anh Lạc mới sâu đậm hiểu được những lời này là có ý gì.

Phảng phát nhận ra ánh mắt của bà, Lục Tư Tước trong làn khói ngẳng đầu, ánh mắt sâu thẳm rơi trên người của bà.

Liễu Anh Lạc chỉ có thể nhác chân, đi tới.

Lục Tư Tước vứt nửa đoạn điếu thuốc lá trên mặt đất, dùng giày da dập điều thuốc, ông nhìn bà: “Đến?”

“Ừ…” Liễu Anh Lạc gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”

Bà muốn mở ra phía sau xe cửa xe, ngồi phía sau.

Thế nhưng bên tai truyền đến chát giọng trầm tháp: “Ngồi trước đi.”

Liễu Anh Lạc ngắng đầu nhìn ông, chỗ kế bên ghề lái của người đàn ông đều là để lại cho vợ mình, với quan hệ bọn họ trước mắt, không thích hợp để ngồi.

Song Lục Tư Tước đã xoay người đến chỗ điều khiển, ông thản nhiên nói: “Tôi không phải tài xế của em.”

Một câu nói ngăn chặn thiên ngôn vạn ngữ, Liễu Anh Lạc chỉ đành lên ngồi kế bên tay lái.

Xe sang phóng nhanh trên đường, trong xe hết sức yên lặng, Liễu Anh Lạc không nói chuyện, Lục Tư Tước chuyên chú lái xe.

Cách cục dân chính ngày càng gần, Liễu Anh Lạc mở miệng: “Thẻ căn cước, hộ khẩu đều mang chứ?”

Lục Tư Tước không nhìn bà, chỉ gật nhẹ đầu, hừ một tiếng: “Ừ.”

“Giấy kết hôn có không?”

Lần này Lục Tư Tước động, ông chau đôi mày kiếm, quay đầu nhìn ngũ quan trong trẻo lạnh lùng của bà: “Ly hôn phải mang theo giấy kết hôn nữa à?”

“Đúng vậy, anh sẽ không… không mang đấy chứ? Tôi nhớ… giấy kết hôn của chúng ta đặt ở chỗ anh, được anh giữ Lục Tư Tước sâu kín nhếch đôi môi mỏng, như cười như không nói: “Trí nhớ em còn rất tốt nhỉ?”

*…” Liễu Anh Lạc tuyệt đối không tin lời này của ông không có ý gì khác, mỗi sự kiện, mỗi câu của ông đều tâm tư kín đáo, không ai có thể chơi đùa với ông.

Liễu Anh Lạc không muốn để ý đến ông, nên nghiêng đầu qua chỗ khác ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính, mang theo vài phần ý cười: “Tức giận?”

“Không có.”

Liễu Anh Lạc mới vừa phủ nhận, bàn tay của ông liền duỗi tới, nhéo nhéo khuôn mặt bà: “Đừng giận, nhé?”

Ông chịu nhịn tính tình thấp giọng dỗ dành bà, tràn ra vài phần cưng chiều, mặt Liễu Anh Lạc đỏ lên, ông còn giống với nhiều năm trước, thích bóp mặt bà, thích nói một ít lời không đứng đắn nói làm bà tức giận sau đó lại tới dỗ dành bà.

“Anh đừng đụng vào tôi.” Liễu Anh Lạc giãy giụa, đầy bàn tay to của ông ra.

Lục Tư Tước cũng không miễn cưỡng, ông thu tay về, nhưng nhìn nét đỏ ửng trên khuôn mặt của bà thong thả nói: “Em đỏ mặt.”

Liễu Anh Lạc ngắng đầu, nhìn về phía cửa sổ xe được cọ sáng, cửa sổ xe phản chiếu gương mặt đỏ phơn phớt của bà.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, sao mà mới động một chút đã đỏ mặt, hệt như thiếu nữ ấy.” Lục Tư Tước có chút chê cười bà.

Liễu Anh Lạc không muốn đáp lại ông về đề tài này, nhưng vừa rồi lòng bàn tay to lớn bóp mặt bà, xúc cảm cọ sát vẫn lưu lại phía trên, giống như đúc đêm làm bà mộng xuân kia.

“Anh không mang giây kêt hôn, chúng ta hôm nay sẽ không làm được giấy li hôn đó.” Bà nói.

Lục Tư Tước nhíu mày, như đang suy nghĩ: “Vậy thật đáng tiếc, giấy kết hôn của chúng ta đã bị tôi làm mát, ném vào trong thùng rác rồi.”

Cái gì?

Liễu Anh Lạc quay đầu, khiếp sợ nhìn ông: “Anh làm mắt giấy kết hôn, từ lúc nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.