Em đang nâng tắm bài rêu rao mình còn trinh thì đừng trách Ngô Hạo hắn vụt roi lên người em, con đường này là em tự chọn, bị đánh, cũng là em tự tìm!”
Ban nãy lúc Hạ Tịch Quán nói cô có mấy câu muốn hỏi, Trầm Tiểu Liên đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô ta nào biết đâu rằng tâm tư Hạ Tịch Quán thông tuệ kín đáo như vậy, đã sớm từ trong chuyện xưa của cô ta tìm ra lỗ thủng.
Sớm nghe nói Hạ Tịch Quán khéo ăn khéo nói, phàm là người cùng cãi nhau với cô đều bị cô nghiêm khắc giẫm dưới chân chà qua chà lại, Trầm Tiểu Liên lần này xem như là chân chính thấy được.
Hay cho một Hạ Tịch Quán, chưa bao giờ làm bất luận kẻ nào thất vọng!
Trầm Tiểu Liên vẫn là dáng vẻ đáng yêu nhu nhược kia, thậm chí thân thể cô ta chao đảo, như thể bị Hạ Tịch Quán thương tổn tới, bất cứ lúc nào cũng có thể rồi ngã xuống: “Chị Hạ, chị… tại sao chị có thể nói em như vậy?”
Nước mắt Trằm Tiểu Liên lại rơi xuống.
Trong đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán tràn ra vài phần phong mang lăng liệt: “Em Trầm, người như em thực sự rất mâu thuẫn, em có thể sau khi kết hôn phía dưới làn roi thề sống thề chết bảo vệ trinh tiết của mình, lại không có dũng khí cự tuyệt vận mệnh vì đoạn hôn nhân sắp đặt này, chuyện đã qua chúng ta có thể không nhắc, tôi chỉ muốn hỏi một chút em kề tiếp có tính toán gì không?”
“Em và tên côn đồ Ngô Hạo kia vẫn là vợ chồng, biết rõ Ngô Hạo nghi thần nghỉ quỷ, luôn nghi ngờ em cắm sừng hắn, cũng biết rõ hắn thích bạo lực, em vẫn lớn mật gọi Lục Hàn Đình tới anh hùng cứu mỹ nhân như thế, em chắc… không tính ở cùng Ngô Hạo nữa chứ gì?”
“Cũng đúng, vị Lục tiên sinh này của chúng ta anh tuần nhiều tiền, thành thục có mị lực, bao nhiêu phụ nữ muốn leo lên người anh, em cứ như vậy quấn quít lấy Lục tiên sinh, ở trong biệt thự Lục tiên sinh, để Lục tiên sinh thay em giải quyết chuyện Ngô Hạo, nhân tiện xa hơn bò lên giường Lục tiên sinh, con sẻ bay lên đầu cành thành phượng hoàng, đơn giản đã lấy được kịch bản nghịch chuyển cuộc đời nhỉ.”
“Em Trâm, tôi nói có đúng không?”
Từng câu từng chữ của Hạ Tịch Quán đều nhàn nhạt không nặng, nhưng chính là chữ chữ như châu ngọc, sắc bén như một lưỡi dao, từng chút từng chút vạch trần Trầm Tiểu Liên.
Trầm Tiểu Liên một chữ cũng không nói được, lần đầu tiên đấu với Hạ Tịch Quán, cô ả thất bại ném binh vứt giáp, ngã gục dưới chân cô.
Trầm Tiểu Liên nhanh chóng nặn ra nước mắt, thậm chí ở thời gian nhanh nhất làm cho nước mắt bò đầy khuôn mặt nhỏ của mình: “Chị Hạ, em biết chị không thích em, tuy em xuất thân bằn hàn, nhưng em cũng có tôn nghiêm, chị đừng nhục nhã em như vậy… Chị Hạ nhất định là không chào đón em ở đây, vậy hiện tại liền đi… Dù cho em chết ở đầu đường, cũng tốt hơn ở chỗ này chịu nhục…”
Nói rồi Trầm Tiểu Liên liền vén chăn lên, dự định xuống giường, thế nhưng tổn thương trên người cô ta là thật, động tác mạnh như vậy, vết thương mới vừa xử lý tốt nhanh chóng nứt ra, máu bên trong liền thấm ra.
“Trầm tiểu thư, bây giờ cô không thể xuống giường, cô phải nằm trên giường nghỉ ngơi!” Bác sĩ và y tá kéo Trầm Tiểu Liên lại.
Vết thương trên người làm cho Trầm Tiểu Liên đau liên tục hít vào, nhưng cô ả quật cường cắn môi, thực sự người thấy mà yêu: “Các cô để cho tôi đi đi… tôi phải đi ngay…”
Lúc này Hạ Tịch Quán đứng dậy, cô từ trên cao nhàn nhạt liếc xuống Trầm Tiểu Liên: “Em Trầm, em lưu lại, đẻ tôi đi, bằng không… em chêt ở đâu đường chắc cũng không có khả năng, Lục tiên sinh còn phải ôm em từ đầu đường trở Về: Nói xong, Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.
Hạ Tịch Quán ra khỏi biệt thự, đi tới trên sân cỏ, xe của cô đã đợi sẵn, Tình Nhi canh giữ ở bên cạnh xe.
Lúc này Lục Hàn Đình đuổi tới, anh vươn bàn tay to cầm siết lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Quán Quán, đừng đi.”
Hạ Tịch Quán dừng bước, ngẳng khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc nhìn anh: “Lục tiên sinh, không ngờ anh lại lượm một em gái về cơ đấy.”
“Quán Quán, em có phải tức giận rồi không, anh thừa nhận, nói dối là anh không đúng, anh chỉ sợ em nghĩ nhiều thôi.” Lục Hàn Đình giải thích.