Lý Ngọc bị đả kích, cô ta cũng sợ hãi thủ đoạn của Lục Tư Tước, nếu như ông ra tay, chính là thực sự khiến cô ta biến mắt.
Lý Ngọc kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, vô cùng không cam lòng đi xuống.
Một giây kế tiếp, xe sang phóng đi, Lục Tư Tước không có dừng chút nào, trực tiếp đạp chân ga, cuốn lên bụi phả vào mặt cô ta.
Lý Ngọc: “…
Trong xe, khuôn mặt tuấn tú của Lục Tư Tước lạnh lùng, khắp xe im lặng làm người ta kìm nén cùng hít thở không thông.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, Diệp quản gia điện tới.
Lục Tư Tước ấn phím nhận, giọng Diệp quản gia vang lên: “Tiên sinh, ngài bây giờ đang về nhà sao?”
Về nhà?
Ah, nhà của ông ở đâu chứ?
Lục Tư Tước giơ ngón tay thon dài lên cởi hai cúc áo sơ mi, khóe môi mỏng lạnh chậm rãi móc ra độ cong mệt mỏi rã rời, cô đơn lại tự giễu.
Lúc này ông đột nhiên cảm thấy chóp mũi nóng lên, ông giơ tay sờ một cái, mò tới một tay đầy máu.
Ông chảy máu mũi.
“Tiên sinh…” Giọng Diệp quản gia vô cùng ngưng trọng và đau thương: “Kết quả kiểm tra hai ngày trước đã có, bác sĩ nói… nói bệnh tim của ngài đã đến giai đoạn cuối, ngài chỉ còn lại có… còn lại có… thời gian một tháng thôi.”
Thân thể của mình mình rõ ràng nhất, Lục Tư Tước biết thời gian của bản thân không còn nhiều lắm, nhưng bây giờ Diệp quản gia nói cho ông biết, ông chỉ có một tháng, đầu của ông vẫn “ong” một cái.
Thì ra, thời gian một mực lặng yên trôn chạy, ông đã đi tới phần cuối của sinh mệnh.
Một tháng…
E rằng, ông sẽ đột nhiên ngã xuống một ngày nào đó.
“Tiên sinh… Tiên sinh…” Diệp quản gia vẫn còn đang nói.
Thế nhưng Lục Tư Tước tự tay, trực tiếp cúp điện thoại.
Xe sang chậm rãi ngừng lại ven đường, Lục Tư Tước dừng chảy máu mũi, sau đó ông chán chường tựa lưng vào trên ghế, ông nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.
Kỳ thực, ông không sợ chết, ông chỉ sợ, khi chết chỉ có một mình.
Ông chỉ còn một tháng, sinh mệnh chính thức đếm ngược, ông bây giờ là phải nên làm những gì?
Ông muốn làm nhất cái gì?
Lục Tư Tước mở mắt ra, ông đánh tay lái, xe sang nhanh chóng quay đầu, lại đi trở về.
Liễu Anh Lạc muốn trở về, bà biết hiện tại Lục Tư Tước đã không thích mình, ông thích Lý Ngọc, vừa rồi ở trong xe, cho dù bà lên tiếng, ông cũng sẽ không ở lại, bà chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Thế nhưng đi tới cửa chính khu căn hộ, bước chân của bà lại đột nhiên ngừng lại.
Trong đầu của bà đều là những hình ảnh mà Lục Tư Tước và Lý Ngọc sắp sửa xảy ra, những thứ này lôi xé thần kinh bà, khiến bà đau nhức.
Không được.
Bà phải ngăn cản tất cả.