Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1507: Chương 1507: Chương 1506






Bà nhớ tới đêm qua ông nói đến kiếp sau, ông nói, nếu có kiếp sau, ông cũng không nguyện ý thời gian lặp lại, ông không muốn gặp lại bà.

Liễu Anh Lạc chưa bao giờ biết, ông dĩ nhiên có thể nhẫn tâm như vậy.

Mấy năm nay, vô luận bà ở nơi nào, đi đến bao xa, ông thủy chung đứng ở sau lưng bà, ở nơi bà quay đầu liền có thể chạm tay đến.

Song, lúc này đây, ông xoay người đi xa.

Ông thực sự không cần bà nữa rồi.

Ngay cả kiếp sau cũng không muốn gặp lại.

“Tim của anh ấy, vẫn không khỏe lên?”

Diệp quản gia lắc đầu: “Phu nhân, cô đi rồi, tim của tiên sinh làm sao mà tốt lên được?”

Mấy năm nay, bà vẫn cho là, bà đi, tim của ông sẽ tốt hơn.

Lúc trước Nhân Nhân nói cho bà biết, ông khỏe thật, cho nên, bà cũng tưởng ông đã khỏe rồi.

Nhưng, bà sai rồi.

Bà đi, tim của ông sao có thể khỏe?

Liễu Anh Lạc thế mới biết, tình yêu của bà đã sai, máy năm nay, bà yêu sai cách.

Lúc này cửa biệt thự đột nhiên “oanh” một tiếng đầy ra, bên ngoài mưa như trút nước, một làn gió lạnh tập kích đến, còn kèm theo một bóng người, là… Liễu Chiêu Đệ đã lâu chưa thấy.

Lần trước chuyện Liễu Chiêu Đệ cấu kết Giao Nhân Tộc bị bóc ra, bà ta đã bị Lục Tư Tước giam cầm, Lục Tư Tước không nhìn bà ta, cũng không nghiêm phạt bà ta, chỉ là nhốt bà ta vào một gian phòng tối nhỏ, trong phòng kia không một chút sáng, thâu đêm suốt sáng đều là bóng tối, Liễu Chiêu Đệ bị giam ở bên trong, sợ hãi, bất an, mê man như dây leo cuồn cuộn sinh sôi trong lòng, loại dằn vặt không tiếng động khiến bà ta gầy đi nhanh chóng, trạng thái tinh thần cũng vô cùng kém.



“Em sai rồi, năm đó em chớ nên bị đầu độc đi hại Nhân Nhân, nhưng… nhưng em làm những thứ này đều là bởi vì yêu anh mà, em thực sự quá yêu anh, tôi không thể mắt đi anh…”

“Chúng ta còn có Tử Tiễn, Tử Tiễn ưu tú như vậy, cho dù em ngàn sai vạn sai, Tư Tước cũng có thẻ nể mặt Tử Tiễn tha thứ em một lần.”

Liễu Chiêu Đệ từ bên ngoài chạy tới, mặt đày háo hức.

Rất nhanh, Liễu Chiêu Đệ liếc mắt liền thấy được Liễu Anh Lạc, bà ta cứng đờ, nụ cười cũng mắt: “Liễu Anh Lạc, mày sao cũng ở đây, Tư Tước đâu, bây giờ Tư Tước muốn muốn gặp tao.”

Đôi mắt Liễu Anh Lạc khô khốc, không có nước mắt, thế nhưng bên trong một mảnh trống rỗng.

“Liễu Anh Lạc, mày sao vậy, sao mày là lạ? Tư Tước đâu?” Liễu Chiêu Đệ đi lên trước.

Một giây kế tiếp Liễu Chiêu Đệ liền thấy Lục Tư Tước nằm trong quan tài thủy tinh, bà ta chợt hít vào một ngụm khí lạnh, xông đến: “Tư Tước! Tư Tước, anh làm sao. vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.