Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1552: Chương 1552: Chương 1551




“Anh thật không biết hay là giả vờ không biết thế, tôi còn rất trẻ, rất có thể sẽ mang thai, anh đi mua thuốc tránh thai đi.”

Lệ Quân Mặc đứng dậy, giọng nói cứng ngắc không vui nói: “Tôi không đi!”

Lâm Thủy Dao cũng nổi nóng: “Lệ Quân Mặc, tuy là tôi chọc anh thế nhưng lẽ nào anh không muốn trả tiền cho hai phút vừa rồi của mình sao?”

Hai phút…

Lệ Quân Mặc hung hăng nhìn chòng chọc bà mấy giây sau xoay người xuống giường, ông mặc đồ ngủ sau đó mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa có một người bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ngã: “Ai nha, ngã chết ta.”

Là Lệ lão phu nhân.

Lệ Quân Mặc: “…”

“Ai nha, ta đang ở đâu, ta là ai, ta đang làm gì thế nhỉ,” Lệ lão phu nhân vừa nói vừa liếc trộm Lâm Thủy Dao trong phòng, sau đó huých huých bả vaiLệ Quân Mặc, nhỏ giọng khích lệ nói: “Con trai, chơi trễ như thế, con được nha, mãnh nam đó.”

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu —– Trên chiếc xe sang trọng đang phóng nhanh đi, Lục Tư Tước ngồi phía sau xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái càng lúc càng xa ở phía sau.

Vừa rồi anh đã thấy cô, dĩ nhiên cũng thấy cô đuồi theo xe anh một đường.

Là cô.

Anh nhận ra cô.

Cô gái ngày ấy ở chùa muốn kết bạn Wechat với anh.

Tống Minh trước mặt nhìn thoáng qua chủ tịch nhà mình, đây là lần đầu tiên anh ta thấy chủ tịch nhà mình đặt mắt trên người một cô gái.

Tân chúa tể một đời thương giới, tương lai cô gái đứng cạnh chủ tịch nhà mình này cũng sẽ là trâm anh thế gia làm Lục gia đương gia chủ mẫu, cho nên rất nhiều cô gái chen chúc xông đến anh.

Tống Minh cũng nhìn thoáng qua sau lưng, anh ta cũng nhận ra Liễu Anh Lạc.

“Chủ tịch, đó không phải là… cô gái ở chùa ngày đó sao, hôm nay sinh nhật của ngài, cô ấy chắc là tới tặng quà sinh nhật.”

Lục Tư Tước nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, như có như: không liếc Tống Minh: “Thư ký Tống, cậu và cô bé này rất thân?”

Tống Minh: “…”

Không, không hề quen biết luôn đấy.

Lục Tư Tước trước sau hai đời vẫn bá đạo thích ăn dấm chua như cũ, quỷ hẹp hòi!

Hai phút Lệ Quân Mặc cảm giác mình bị đâm đau đớn: “…

Mẹ!”

Thấy tâm tình Lệ Quân Mặc không tốt, Lệ lão phu nhân như một làn khói chạy về phòng mình: “Con trai, cố lên, con là giỏi nhất!”

Lệ Quân Mặc cạn lời, ông khoác áo khoác ngoài cầm chìa khóa xe lên, lái xe đến tiệm thuốc gần nhà.

Lệ Quân Mặc đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai, nhưng ông không lập tức trở về, mà lười biếng ngồi trên thân xe, hút một điều thuốc.

Gió lạnh ban đêm phát tới trước mặt, có thể để tỉnh khỏi mê man.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.