Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1572: Chương 1572: Chương 1571




Máy ngón tay nanh mềm mại của cô siết chặt vải vóc lạnh cứng trên tây trang, cô dán cái mũi nhỏ của mình lên ngủi một cái, hơi thở thành thục quen thuộc của người đàn ông, để cô an lòng và mê luyến đến lạ.

Noi có anh, cho dù núi tuyết đất lửa cô đều an lòng, đây chính là mị lực đặc biệt phát ra trên người anh.

Diệp Linh biết, anh che chở cô nhiều năm như vậy, có vài thứ đã thâm nhập vào cốt tủy cô.

Cho dù tróc xương moi tim, cô không còn cách nào phai mờ dấu vét anh lưu trên người cô. Bát thình lình, hốc mắt của cô hồng hồng.

Lúc này cửa phòng tắm bị đầy ra, một làn hơi lạnh nhẹ nhàng khoan khoái tập kích đến, Có Dạ Cần đi ra, đứng sau lưng cô: “Nghĩ gì thé?”

Trong nháy mắt anh đi ra liền thấy một màn này, cô ôm áo quàn anh ngây ngốc đò ra.

Diệp Linh nén nước mắt: “Anh, em muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Cố gia, em không muốn trở về nữa.”

Lần trước rời đi, cô mới xuống từ trên giường Có Dạ Cần, làn đây trở về, lại lên giường Có Hiền.

Cô cảm thấy buồn nôn.

Rất buồn nôn.

“Linh Linh…” Cố Dạ Cẩn vươn cánh tay ôm vòng hông nhỏ mềm của cô.

Nhưng trong khoảnh khắc mới chạm tới cô, cơ thể Diệp Linh mềm như không xương nhanh chóng cứng ngắc như một khối băng, cô chau mày liễu, tay nhỏ đè xuống trong ngực mình, dáng vẻ khó chịu.

“Làm sao vậy?” Có Dạ Cẩn hỏi.

Một giây kế tiếp Diệp Linh đẩy anh ra, trực tiếp chạy vào phòng tắm, cô ghé vào trên bồn cầu, bắt đầu nôn.

Cô chưa ăn gì cả, vừa nôn đã nôn đến xây xâm mặt mày, nôn hết mật đẳng trong dạ dày ra.

Có Dạ Cần đứng ở cạnh cửa nhìn cô, sắc mặt cô tái nhợt giống như trang giấy, như búp bê bị rách, một chút sinh khí cũng không có.

Ánh mắt anh u tối không rõ, cô lãnh cảm anh có biết đến, anh không biết đến nay cô đã chống cự sự đụng chạm của đàn ông đến thé, chỉ ôm thôi cô đã không chịu được.

Miễn cưỡng dừng lại nôn mửa, thân thể Diệp Linh giống như như cánh diều đứt dây, lung lay sắp đỏ.

Cố Dạ Cẩn đưa cô ôm ngang lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại, đắp chăn cho cô xong, anh dịu dàng nói: “Linh Linh, một lát thôi, anh muốn xử lý một chuyện, xử lý Xong, anh liền mang em rời khỏi nơi này.”

Diệp Linh chôn khuôn mặt nhỏ tái nhợt trong chiếc gồi mềm mại, cô biết anh muốn đi xử lý cục diện rối rắm này, bên ngoài bây giờ sợ rằng đã loạn long trời lở đất rồi, cô nhắm mắt lại, toàn thân mỏi mệt, chỉ muốn ngủ.

Trong tầm mắt tối sàm, Có Dạ Cần cúi người xuống hôn lên trán cô: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Diệp Linh hai mắt nhắm nghiên, rất nhanh đã chìm vào giâc ngủ.

Có Dạ Cần cúi đầu, nhìn gương mặt cô khi ngủ, trong ngọn đèn mờ nhạt, anh chậm rãi nheo lại cặp mắt thanh bần kia, đáy mắt tràn ra một vẻ lạnh lùng âm u…

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Linh là bị chuông điện thoại đánh thức, chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm ra, bên người trống không, Cố Dạ Cần đã đi mát.

Cô dậy quá muộn, hiện tại đã tám giò sáng, ánh nắng ban xuyên thấu qua tầng tầng lớp bụi soi đến, một phòng âm áp.

Cô đã không ở Có gia rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.