Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1601: Chương 1601: Chương 1600




Tiếng xưng hô này làm cho tròng mắt thâm thúy Thượng Quan Hàn Đình cuồn cuộn ra tia sắc bén, anh nhìn thoáng qua căn phòng này: “Tôi bây giờ đang ở đâu?”

Lúc này cửa phòng bị đầy ra, Thượng Quan Đẳng chạy vào, ôm lầy Thượng Quan Hàn Đình bắt đầu khóc rống: “Cháu trai cả của ta, cậu rốt cuộc gặp lại con rồi, máy năm nay con theo mẹ con lưu lạc dân gian nhất định rất gian khổ! Đèu là cậu Sai, cậu nhất định sẽ bồi thường cho con thật tốt.”

Thượng Quan Hàn Đình thấy một người đàn ông nhào tới ôm anh khóc rồng, khuôn mặt tuần tú “xoát” cái đen kịt, anh ghét bỏ nói: “Buông tay.”

Thượng Quan Đẳng nhanh chóng buông lỏng ra, gã ngượng ngùng nhìn Thượng Quan Hàn Đình: “Hàn Đình à, là ta, ta là cậu con!”

Thượng Quan Hàn Đình lạnh lùng nhìn Thượng, Quan Đẳng, sau đó đứng dậy xuống giường, anh muốn đi tìm Hạ Tịch Quán!

“Hàn Đình cháu, con là muốn đi tìm Hạ Tịch Quán sao? Đừng tìm, Hoa Tây chúng ta và Lan Lâu có mối thù không đội trời chung, hơn nữa chúng ta còn giết bà bà và tứ nương của ả rồi, con và cô không có khả năng, vẫn là sớm chặt đứt điI!”

Bước chân Thượng Quan Hàn Đình dừng lại, anh quay đầu, ánh mắt âm vụ lãnh lệ nhìn chằm chằm Thượng Quan Đằng, anh còn không biết đã xảy ra việc này.

“Hàn Đình à, con mau chấp nhận hiện thực đi! Trên người con chảy xuôi dòng máu Xích Tử, Hoa Tây là trách nhiệm của con, làm người cậu, ta rất coi trọng con, nên ta muốn truyền ngôi cho con, để con làm Hoa Tây Quận Chúa.”

“Hơn nữa, ta còn vì con chọn một cháu dâu thượng cấp, cô ấy chính là Thời gia thiên kim Thời Hi Ngọc, đây là một vị danh viện thiên kim chân chính, ta muốn con cưới cô ấy làm Hoàng Hậu.”

Trên khuôn mặt tuần tú của Thượng Quan Hàn Đình không có biểu cảm dư thừa, anh lạnh lùng nhìn Thượng Quan Đằng: “Nói xong rồi? Nói xong rồi thì tôi đi.”

Anh xoay người rời đi.

Thượng Quan Đẳng: “…”

Anh đã biết được ý của Thượng Quan Hàn Đình, Thượng Quan Hàn Đình – tự quyết định, ý rất dứt khoát, mau cút qua bên kia chơi một mình đi.

“Hàn Đình à,” Thượng Quan Đằng gọi lại Thượng Quan Hàn Đình: “Hiện tại Hạ Tịch Quán đã thành tội phạm bị truy nã, ta lùng bắt ả khắp thành, con đi ra ngoài tìm ả cũng vừa vặn lắm, dẫn đường cho ta, ta đang lo tìm không được ả.”

Bước chân của Thượng Quan Hàn Đình nhanh chóng dừng lại, anh quay người sang, trong tròng mắt thâm thúy đã dâng lên vài phần lệ khí đỏ tươi: “Thượng Quan Đằng, ông có phải chán sống rồi không?”

Thượng Quan Đằng nhún vai: “Hàn Đình, chờ con ngồi trên vị trí của ta bây giờ, rồi hãy nói với ta những lòi này, bằng không, huyết hải thâm cừu giữa Lan Lâu và Hoa Tây vẫn cách giữa con và ả ta, con không bảo vệ được Hạ Tịch Quán, chỉ mang đên cho ả tai họa.”

Hai bàn tay to xuôi ở bên người Thượng Quan Hàn Đình siết thành quyên, mắy giây sau buông lỏng ra, anh quay người ngồi xuông, sau đó nhếch môi nở nụ cười đáng sợ: “Thượng Quan Đẳng, ông cũng chưa từng cân nhắc qua cho bản thân mình, chờ tôi ngồi trên ngôi vị Quận Chúa, người đầu tiên tiêu diệt chính là ông.”

Thượng Quan Đằng cứng đờ, sau đó “ah”: “ha ha ha” xấu hỗ bật cười: “Hàn Đình à, chúng ta không nói chuyện nữa, Thời Hi Ngọc đã tới, ánh mắt đệ nhát danh viện này rất cao, cũng không phải là cô gái tầm thường, nêu như cô ây không xem trọng con, thì sẽ không có cái gọi là kết hôn, cho nên, con hiểu ý của ta chứ! Con trước hét giải quyết vị Thời Hi Ngọc này đi.”

Trong hoàng thành, vài chiếc xe limo chồng đạn sang trọng chậm rãi ngừng lại, một người làm nữ cung kính nói: “Tiểu thư, chúng ta đã đến.”

Thời Hi Ngọc ngồi ở phía sau, cũng không xuông xe.

Người làm nữ nói: “Tiểu thư, chúng ta phải vào xem thử, có thú vị hay không, nêu như người không thích vị Thượng Quan Điện Hạ này, cũng sẽ không ai miễn cưỡng người.”

Thời Hi Ngọc có gương mặt cực kỳ mặt xinh đẹp, cô ta khác xa với tất cả mọi người, từ nhỏ xuất thân đã nỏi tiếng, giơ tay nhắc chân đều lộ ra vẻ ưu nhã động nhân của đệ nhất danh viện, cô ta cũng không muốn xuống xe, đối với Thượng Quan Hàn Đình cũng không có bắt kỳ hứng thú gì, cô ta chậm rãi lấy ra một bức họa, vẽ lên là một thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.