Hạ Tịch Quán lắc đầu, cô là bác sĩ, dĩ nhiên biết tâm mạch bị hao tổn, gân mạch đứt đoạn là không thể chữa khỏi, không thuốc có thể trị, hơn nữa, loại đau khổ này không phải người thường có thể chịu đựng.
“Hạ Tịch Quán, ta đã nói chuyện này cho thằng cháu Hàn Đình ta biết, nhưng rất rõ ràng, Hàn Đình đã lựa chọn, giữa tính mạng của nó và ngươi, nó không chùn bước lựa chọn ngươi.”
“Hạ Tịch Quán, hiện tại đến ngươi đưa ra lựa chọn rồi, giữa non hà của mình và nó, ngươi chọn thế nào?”
Sắc mặt Hạ Tịch Quán trắng bệch, giữa Lan Lâu và Lục tiên sinh của cô, cô không biết nên chọn thế nào?
“Quán Quán,” Lúc này Lục Hàn Đình vươn tay ôm lấy cô, anh phủ trên đỉnh đầu cô thương yêu thở dài một cái: “Khi em không đưa ra lựa chọn được, để anh thay em lựa chọn.”
Hạ Tịch Quán lộp bộp giật mình, cô thốt nhiên ngắng đầu, chỉ thấy Lục Hàn Đình đã vươn ra bàn tay, cầm Hiên Viên Kiếm.
man ăäăas š “Đừng mài” Hạ Tịch Quán lên tiêng.
Lục Hàn Đình nhìn cô: “Quán Quán, vẫn là em luôn bảo vệ anh, lần này hãy để anh tới bảo vệ em đi!”
Nói xong, Lục Hàn Đình dùng sức rút Hiên Viên Kiếm.
Rất nhanh Hiên Viên Kiếm đã bị rút ra một đoạn nhỏ, toàn bộ tổ miếu bắt đầu rất dao động nhỏ.
Nhưng Lục Hàn Đình bị trở lực to lớn ngăn lại, cổ họng ngai ngái, một dòng máu nóng đã từ khóe môi anh chảy xuống.
Hạ Tịch Quán nhào qua, ôm chặt lấy vòng hông to lớn của anh: “Lục tiên sinh, anh mau dừng lại đi!”
Lục Hàn Đình chậm rãi kiên định lắc đầu: “Quán Quán, không cần phải sợ, anh sẽ không chết.”
Tổ miếu bắt đầu rung rung, mắt thấy Hiên Viên Kiếm rất có thể bị rút ra, tâm phúc lo lắng nhìn về phía Thượng Quan Đằng: “Quận Chúa, chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giò 2”
Thượng Quan Đằng cũng có chút bất an, Hiên Viên Kiếm nhất định không thể bị rút ra, gã đặt tất cả tiền đặt cược đều ở trên người… Lục Tử Tiễn.
Song, Lục Tử Tiễn sao lại còn chưa xuất hiện?
Lúc này, đột nhiên có một thanh âm ã n truyền tới, như là tiêng lưỡi dao sắc bén xuyên qua máu thịt, khiến da đầu người ta tê rần.
Thượng Quan Đằng ngắng đầu nhìn lên, trong nháy mắt đại hỉ.
Hạ Tịch Quán cũng nghe đến nghe tiếng dao đâm vào da thịt rợn người kia, hơn nữa, thanh âm ấy dường như đang ở bên tai cô.
Cô nghe tiếng ngắng đầu, chỉ thấy một lưỡi dao sắc bén từ phía sau Lục Hàn Đình xuyên đến, trực tiếp đâm xuyên qua trái tim Lục Hàn Đình.
Lách tách.
Lách tách.
Lách tách.
Một giọt hai giọt ba giọt… Máu nóng từ trên mũi dao không ngừng nhỏ xuống…
Con ngươi Hạ Tịch Quán đột nhiên co rút, lúc này cả thanh âm thế giới dường như đều biến mắt, cô ngơ ngắn xoay người, thấy được một thân ảnh quen huộc, Lục Tử Tiễn.
Lục Tử Tiễn tới.
Lục Tử Tiễn vẫn là phong thái trong trẻo nhưng lạnh lùng mà chước hoa ấy, nhưng trên tay anh nắm một thanh kiếm, chính là thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim Lục Hàn Đình.
Lục Tử Tiễn trời sanh là tay cầm dao, một khắc như thê tay câm kiêm của anh vẫn như đẹp mắt cũ.