Lục Tử Tiễn nhéch đôi môi mỏng, cũng không nói lời nào.
Tất cả mọi người rời đi, Thời Hi Ngọc làm người đứng xem suốt toàn bộ hành trình còn đứng tại chỗ, lúc này nha Ề ú hoàn bên người thâp giọng nói: “Tiêu thư, chúng ta đều nhìn lầm Lục thần y rồi, không nghĩ tới Lục thần y là một kẻ đáng sợ như thế này.”
Thời Hi Ngọc nhìn bóng lưng Lục Tử Tiễn biến mắt, nhẹ giọng nói: “Cô cảm thấy anh ấy đáng sợ, tôi lại cảm thấy anh ấy không chút nào đáng sợ.”
Hạ Tịch Quán bị giam trong hoàng thành, phía ngoài đang chuẩn bị hôn lệ, đã có tú nương vội đo ba vòng cho cô, thiết kế Phượng Quan Hà Bí riêng cho cô.
Mấy ngày này xảy ra chuyện có biến hóa nghiêng trời lệch đất, Lục Tử Tiễn đột nhiên hắc hóa làm tắt cả rối loạn.
:: Lục Hàn Đình chêt, không ai lại có thê rút ra Hiên Viên Kiếm, phục hưng Lan Lâu thất bại, mà cô còn phải mặc Phượng Quan Hà Bí gả cho Lục Tử Tiễn, đây hết thảy là những thứ cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến, lại chợt xông tới, giết cô trở tay không kịp.
Rất nhanh, đã đến đêm trước đại hôn.
Ma ma vội tới trang điểm cho Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán đuổi hết những người đó ra ngoài: “Tôi sẽ không trang điểm, cũng sẽ không mặc mấy thứ này, bảo Lục Tử Tiễn qua đây gặp tôi, tôi muốn gặp anh ta!”
“Cô dâu à, cô như vậy làm khó chúng tôi quá… Mọi người sợ sệt, hai mặt nhìn nhau.
Lúc này một bóng người đi ra, Lục Tử Tiễn tới: “Mấy người đều đi ra ngoài đi!”
“Vâng.” Tất cả mọi người đi xuống. . Truyện Việt Nam
Trong phòng chỉ còn sót Hạ Tịch Quán si s và Lục Tử Tiên, Lục Tử Tiên nhìn cô: “Quán Quán, anh đã tới, em tìm anh?”
Hạ Tịch Quán lạnh lùng nhìn Lục Tử Tiễn: “Lục Hàn Đình đâu, tôi muốn gặp Lục Hàn Đình!”
“Hắn đã chết rồi.”
“Anh ấy còn sống, tôi muốn thấy anh ấy còn sống, anh ấy đã chết, tôi muốn thấy anh ấy đã chết, mặc kệ anh ấy sống hay chết, tôi đều muốn đi cùng với anh ấy, tôi muốn mang anh ấy đi!”
Lục Tử Tiễn tiến lên, đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán, anh nhìn viền mắt đỏ ửng của cô, sau đó gật đầu: “Được, anh có thể để em gặp hắn.”
Hạ Tịch Quán không nói chuyện, cô: không tin anh sẽ tôt bụng như vậy, lại có thể đồng ý.
“Nhưng,” Lục Tử Tiễn sâu kín nói ra điều kiện của mình: “Chúng ta đám cưới trước đã, sau đám cưới xong, anh sẽ để em gặp hắn, Quán Quán, đừng tùy hứng, nhé? Bằng không… cả đời này em cũng đừng hòng gặp hắn nữa.”
Hạ Tịch Quán thông suốt đứng lên: “Lục Tử Tiễn, vì sao anh đột nhiên biến thành như vậy, anh có phải… đang diễn trò hay khôn, anh có phải đang có kế hoạch gì hay không, anh mau nói cho em biết, đây hết thảy không phải thật, hiện tại anh đứng trước mặt em, cũng không phải là thật!”
Lục Tử Tiễn liếc thấy được ngoài cửa số, hiện tại Thượng Quan Đẳng đã tới, D đang ghé vào trên cửa số nhìn lén.
“Quận Chúa…”
Thượng Quan Đẳng vung tay lên, bảo thủ hiệu chớ lên tiếng, kỳ thực trong òng Thượng Quan Đẳng đối với Lục Tử Tiễn vẫn có hoài nghi, hiện tại Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán ở trong phòng nói chuyện, gã nhân lúc nghe én.
Lục Tử Tiễn biết Thượng Quan Đằng ới, con ngươi đen trong trẻo của anh rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, hiện tại trong đôi mắt cô đầy ràn chờ mong, anh biết rõ đây là cơ hội cuối cùng cô cho anh.
Ngày sau cô và anh gặp nhau lần nữa, sợ rằng phải chĩa mũi kiếm vào nhau.