Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1703: Chương 1703: Chương 1702




Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán lập tức khởi hành, trở về Hoa Tây, Lục Tử Tiễn lúc đi một mình, bọn họ bây giờ trở về nhìn anh.

Lục Tử Tiễn sinh ở Đế Đô, là Lục gia nhị công tử, nhưng anh không chôn ở đế đô, không dời vào mộ lĩnh Lục gia, anh chỉ mai táng ở bờ sông Lạc Thủy.

Hạ Tịch Quán mặc áo khoác đen, đứng lặng trước bia mộ, lúc này Hoa Tây đã vào mùa rét lạnh nhất, trên bia mộ có ảnh chụp của Lục Tử Tiễn, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa ấy ở nơi này bị tuyên khắc thành vĩnh hằng.

‘ Lục Hàn Đình ngôi trên xe lăn, thư ký bên người thấp giọng nói: “Chủ tịch, lão phu nhân đã biết tin dữ của Tử Tiễn thiếu gia, trong một đêm hoa râm đầy tóc, may mắn có bác Nhân Nhân ở cạnh, chỉ là… Tử Tiễn thiếu gia cuối cùng là con cháu của Lục gia, thiếu gia sinh ở Đế Đô, lão phu nhân cũng lên tiếng, chúng ta có nên mang… Tử Tiễn thiếu gia về nhà không ạ?”

Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán bên bờ sông, đoạn đường trở về này, cô không nói nữa, hiện tại cô yên lặng ở bên cạnh Lục Tử Tiễn, anh không đi qua, cũng không quấy rầy, bởi vì anh biết, đây là thời gian của cô và Lục Tử Tiễn.

Lục Hàn Đình khế mở môi mỏng: “Hậu sự Tử Tiễn là ai làm?”

“Là Dịch Dịch tiểu thiếu gia ạ.”

Lục Hàn Đình chậm rãi câu môi, sau đó lắm bẩm nói: “Vậy được rồi, ý của Dịch Dịch chính là ý của Tử Tiễn, về nhà, về nhà nào?”

Đ Tỉ ế Đô, đó không phải là nhà của Tử ến.

Tử Tiễn từ nhỏ đã rời nhà, rất sớm đã bắt đầu lưu lãng tứ xứ, là tự chăm mình lớn lên.

Lục Hàn Đình ngắng đầu, nhìn về phía bờ sông, đại chiến năm đó của Hoa Tây Lan Lâu cùng Giao Nhân, máu của tô tiên Lan Lâu nhuộm đỏ nửa bờ Lạc Thủy, sau đó đêm kia Tử Tiễn rút ra Hiên Viên Kiếm, rặng mây đỏ khắp bầu trời, từ đó về sau, nước sông Lạc Thủy cũng đã được rửa sạch hết rồi.

Hiện tại toàn bộ nước sông trong suốt thấy đáy, sóng gợn lăn tăn, bên tai truyền đến tiếng nước lưu động róc rách, bờ sông từng hàng Thường Thanh, đã là dáng vẻ khe nhỏ sông dài, năm tháng tĩnh ninh.

“Cậu nhìn kìa.” Lục Hàn Đình thấp giọng nói.

Cái gì?

Thư ký theo ánh mắt Lục Hàn Đình nhìn lại.

“Cậu nhìn đi, Lan Lâu ở bờ bên kia, bởi vì Quán Quán ở đó, cho nên Tử Tiễn ở chỗ này, Tử Tiễn, sinh vì cô mà đến, chết hóa thành đá Trường Thanh, đỗ lại bên cô. Đâu là nhà của Tử Tiễn, Đế Đô không phải, Lục gia cũng không phải, nơi có cô, mới là nhà.”

Lần tình cờ gặp gỡ trên đầu đường Đề Đô năm ấy đã là pháo hoa sáng chói nhất cả đời này của Lục Tử Tiễn, anh từng trải qua tình hận sân dục, yêu mà không có được, năm ấy 27 tuổi anh tuy lặng lẽ lùi khỏi cuộc đời này, nhưng trọn đời anh đã viên mãn.

Tình thâm không thọ, Lục Tư Tước là thế, Lục Tử Tiễn cũng vậy.

Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán về tới hoàng thất Hoa Tây, Lục Hàn Đình rất nhanh đã ngã xuống, với thân thể anh trước mắt, bồi Hạ Tịch Quán đi đoạn đường này đã đến cực hạn lớn nhất của anh.

Bác sĩ đeo mặt nạ dưỡng khí cho Lục Hàn Đình, viền mắt Hạ Tịch Quán đỏ bừng đứng ở bên giường, cô nhìn Lục Hàn Đình chật vật hít thở, mỗi một lần hít ra thở vào đều phủ lên trên mặt nạ dưỡng khí một tầng sương trắng.

Hạ Tịch Quán cầm tay Lục Hàn Đình, nước mắt mơ hồ viền mắt, song một chữ cũng không nói được.

; Lục Hàn Đình biêt trong lòng cô cực kỳ bi ai, cô vẫn mặc đồ đen như cũ, bên tai cắm một đóa hoa trắng nhỏ, mới từ trước mộ Lục Tử Tiễn trở về, hai tay của cô rất lạnh, lạnh không chút nhiệt độ.

“Quán… Quán…” Anh cật lực gọi tên cô.

Hạ Tịch Quán gật đầu, dùng sức gật đầu: “Dạ… Lục tiên sinh, em ở đây…”

Lục Hàn Đình chậm rãi giơ tay lên, muốn thay cô lau nước mắt.

Nhưng bây giờ anh một chút khí lực cũng không có, bàn tay đến giữa không trung, liền rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.