Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1772: Chương 1772: Chương 1771




Nhưng bây giờ tư thế hai người vô cùng ái muội, giấy giụa của bà càng giống như là biến thành nửa chống cự, nửa nghênh đón, chọc cho Lệ Quân Mặc càng hôn càng sâu.

Lâm Thủy Dao tức giận há miệng, cắn khóe môi của ông.

Bà cắn rất dùng sức, trực tiếp cắn rách ông, mùi máu ngai ngái nhanh chóng lan tràn ở trong cổ họng hai người.

Lệ Quân Mặc bị đau, buông lỏng bà ra, hai bàn tay to chông bên người của bà che kín cả bầu trời, nhìn bà: “Cô sao lại cắn tôi?”

Lâm Thủy Dao chau mày: “Trên người cô có mùi của phụ nữ, thật khó ngửi, đừng có đụng tôi, anh mau mau đi tắm đi.”

Lệ Quân Mặc có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, trên người không có khả năng có mùi vị, trừ phi là Tiểu Thiến lúc nãy lưu lại.

Lệ Quân Mặc hừ lạnh một tiếng: “Trên người tôi có mùi còn không phải là công lao của cô?”

“Có ý gì?” Lâm Thủy Dao chớp vũ tiệp: “Lệ Quân Mặc, nghe lời anh cứ như là Tiểu Thiến là tôi ném vào trong ngực anh?”

“Coi như cô còn có chút tự mình biết mình, Lâm Thủy Dao, cô không muốn mang đồ tình thú thì thôi, vì sao còn để Tiểu Thiến mặc, vừa rồi cô ta xông lại ôm tôi, cô có biết tôi buồn nôn đến mức nào không?” Lệ Quân Mặc chau chặt mày kiếm.

Lâm Thủy Dao cứng đò, thú vị ha, bà đã nghe được một chút mờ ám: “Là Tiểu Thiến kia nói cho anh biết, tôi bảo cô ta mặc đồ tình thú vào phòng anh?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Dĩ nhiên không đúng, tôi không có, tôi mới không có để cô ta đi vào!” Lâm Thủy Dao nhanh chóng phủ nhận, cuộc đời bà ghét nhất người khác oan uỗng bà, xem ra từ lúc vào cái biệt thự này, bà thực sự biến thành con mèo con chó rồi, ai cũng có thể đạp bà một cước.

Lệ Quân Mặc khựng lại, ông cũng ý thức được Tiểu Thiến rất có thể nói dối, ông nghi ngờ nhìn Lâm Thủy Dao: “Cô nói thật?”

“Đương nhiên là thật! Lệ Quân Mặc, anh tốt nhất nên ngẫm lại đi, tôi bảo Tiểu Thiến vào phòng của anh đối với tôi có chỗ tốt gì, lẽ nào tôi muốn tìm mẹ kế cho Quán Quán, hay là tôi ngại tài sản Quán Quán kế thừa quá nhiều, muốn anh sinh một đứa con trai tới tranh?”

Lệ Quân Mặc tin bà, ông biết Lâm Thủy Dao không có khả năng ngay cả chuyện mình đã làm cũng không dám thừa nhận.

Bà không ném Tiểu Thiến vào phòng ông.

Lệ Quân Mặc nhất thời cảm thấy vẻ âm u tức giận trong lồng ngực tiêu tán, ông nhướng mày kiếm: “Xem ra cô rất lo lắng tiền trong tay tôi.”

“…” Lâm Thủy Dao rất nghi hoặc, bà có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

Lệ Quân Mặc câu môi, nở nụ cười, bởi vì ông chộp được nhược điểm trí mạng của bà: “Nhưng, cho dù không có Tiểu Thiến, cũng có người phụ nữ khác, đến lúc đó Quán Quán còn sẽ có mẹ kế, nếu như tôi thực sự sinh con trai, vẫn sẽ có người tranh tài sản với Quán Quán, Lâm Thủy Dao, cô nói nên làm sao bây giờ?”

Lâm Thủy Dao bị kìm hãm, đúng vậy, đây quả thật là một vân đê.

Nhưng, bà làm sao biết nên làm cái gì bây giờ?

Lúc này Lệ Quân Mặc cúi người, chôn khuôn mặt tuấn tú thật sâu vào mái tóc dài của bà ngửi một cái, trên người bà thật sự thơm, mùi thơm của cơ thể người phụ nữ, là thứ mà loại người nhưữ Tiểu Thiến không thể so sánh.

“Lâm Thủy Dao, không bằng… em gả cho tôi đi, nếu như có thể, em sinh thêm con trai cho tôi.” Lệ Quân Mặc thấp thuần dụ dỗ.

Đầu Lâm Thủy Dao “oanh” một tiếng nỗ tung, phảng phất không còn suy nghĩ, bà kinh ngạc nhìn ông, ông nói cái gì thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.