Diệp Linh từ lúc xuất đạo, vẫn luôn nghiên cứu diễn xuất, hơn nữa cô có thiên phú với diễn xuất, mấy năm này tham diễn các tác phẩm nhỏ lớn toàn bộ đều bạo, trực tiếp đẩy cô tới vị trí tột cùng của giới lưu lượng.
Lúc này cô trực tiệp bắt được vai nữ chính của đạo diễn Vương”Kiếp Phù Du”, rất nhiều người nói, cảm thấy Diệp Linh không thể đảm đương nổi khía cạnh nhân tính phức tạp của An Sinh, vài đối thủ lớn trong làng giải trí đã nhao nhao hạ tràng, mua không ít bài bôi xấu, phóng viên đang theo dõi sát sao, mọi người vẫn đang chờ xem trò cười của Diệp Linh, người bình thường dưới áp lực lớn như vậy rất dễ dàng gục ngã.
Thế nhưng, Diệp Linh không chút phản ứng nào.
Cô vào đoàn phim đã bắt đầu nghiên cứu nhân vật, ăn ngủ bình thường, hiện tại diễn cảnh đầu tiên, cô đã kinh diễm toàn trường.
Trân Viên Viên phóng nhãn nhìn: lại, hiện tại toàn bộ đoàn phim đều vây quanh, si ngốc ngắm dáng vẻ điên đảo chúng sinh của Diệp Linh, cô vốn là vưu vật, tiếng ca trong veo kiều mềm, quanh quẩn trong đoàn phim có vài phần ngợp trong mùi vị vàng son.
Trần Viên Viên tức gần chết, ả hận không thể khiến Diệp Linh biến mất ngay bây giờ!
Biến mắt tại chỗ!
Lúc này Trần Viên Viên đột nhiên cảm thấy phía ngoài một cơn gió lạnh thổi đến, có người tới.
Trần Viên Viên quay đầu, chỉ thấy cổng đoàn phim bị kéo ra, một thân thê cao ngất nhảy vào ánh mắt, Cố Dạ Cần tới!
Có Dạ Cản!
Anh tới đúng giờ!
Cố Dạ Cẩn mới từ sân bay đến, trên người mặc áo khoác đen mỏng, bên trong là áo may-ô cùng màu, trên áo may-ô có một chiếc trâm ngực lắp lánh tỏa sáng, mang theo hơi lạnh bên ngoài chính là khí tràng phá lệ cường đại lạnh thấu xương của anh, đồng thời giống như một thỏi nam châm thu hút sự chú ý của mọi người.
Cố Dạ Cần cởi bao tay da đưa thư ký riêng, sau đó tiến lên.
Anh liếc mắt liền thấy được Diệp Linh trên vũ đài.
Ánh mắt của anh rơi vào trên người Diệp Linh, khó dời hơn nửa phần.
Bên ngoài lạnh lẽo, bên trong chính là đất ám thơm mềm.
Trần Viên Viên vô cùng vui vẻ, ả chạy ngay tới, mặt tươi như hoa nói: “Cố tổng, anh tới rồi, em chờ anh đã lâu rồi đó”
Cố Dạ Cần không để ý tới ả, dường như căn bản cũng không nhận thấy được sự tồn tại của ả, một ánh mắt cũng chẳng rơi vào trên người ả.
Trần Viên Viên cảm giác mình bị xem thành không khí, ả chưa từ bỏ ý định: “Cố tổng, anh nhìn này, em đã vì anh mặc sườn xám, anh thây đẹp không?”
Nghe nói như thế, Cố Dạ Cần chậm rãi nghiêng mặt, liếc Trần Viên Viên, sau đó anh mặt không thay đổi nhíu mày: “Cô cảm thấy cô so với Diệp Linh như thế nào?”
Trần Viên Viên bị kiềm hãm.
¡CÓ ấy và cô, chính là khác nhau một trời một vực, thiên nga và vịt xấu, xấu xí không phải lỗi của cô, nhưng cô phải biết rằng giấu, đừng ra ngoài dọa người.” Cố Dạ Cần lãnh đạm cắt tiếng, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Diệp Linh.
Sắc mặt Trần Viên Viên trắng bệch, trực tiếp cứng đờ tại chỗ.
Kỳ thực ả biêt người đàn ông Cô Dạ Cần này tàn nhẫn, anh nhục nhã một người, chút tình cảm nào cũng không lưu lại, rút gân lột da.
Ả không phải lần đầu tiên bị làm nhục như vậy, nhưng vẫn cảm thấy đầu “ong ong”.
Hiện tại anh nhìn Diệp Linh, ánh mắt không dời được nữa.