Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1816: Chương 1816: Chương 1815




Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu: “Sử tổng, ông muốn chỗ tốt gì?”

“Ngủ cùng tôi một lân.” Sử tông nói ngay vào điểm chính.

Diệp Linh cũng không phải lần đầu tiên bị người khác nói yêu cầu “bồi ngử’, nên cô cũng không có bất kỳ cảm xúc nào lớn, chỉ là nhàn nhạt câu môi: “Sử ông, quan hệ giữa tôi và Cố Dạ Cần, ông hẳn để biết, nếu để cho Cố Dạ Cần biết ông ngủ người phụ nữ của anh ấy, vậy ông liền… chết chắc rồi.”

Diệp Linh thả chậm giọng trên ba chữ “chết chắc rồi” này, không có uy hiếp, ại đủ uy hiếp.

“Diệp Mỹ Nhân, chuyện này chỉ cần cô hông nói, tôi không nói, na Cố Dạ Cần sao biết được chứ?”

Diệp Linh gật đầu: “Được, tôi đồng ý.”

Cô dĩ nhiên đáp ứng sảng khoái như vậy, Sử tổng hưng phấn xoa tay: “Diệp Mỹ Nhân, vậy còn chờ gì, chúng ta tới thôi!”

“Chờ một chút Sử tổng, tôi làm sao biết lát nữa chúng ta ngủ xong, ông có phủi mông đi mất người hay không, nói chung ông phải cho tôi một chút tin tức có giá trị trước, như vậy chúng ta mới có thể hợp tác khoái trá.”

Mỹ sắc trước mặt, Sử tổng khẽ do dự một chút rồi lấy ra bút, viết xuống một số điện thoại: “Diệp Mỹ Nhân, cái này cho cô.”

“Sô này là?”

“Diệp Mỹ Nhân, tôi có thể đưa cho cô nhiều như vậy, cô yên tâm cầm là được.” Sử tổng không chịu tiết lộ nhiều.

Diệp Linh cảm thấy số điện thoại này cực kỳ quan trọng, nên cô cần thận cất đi.

“Diệp Mỹ Nhân, chúng ta tới thôi!” Sử tổng lại muốn nhào lên.

“Chờ một chút Sử tổng.”

Sử tổng bị nhiều lần cự tuyệt liền lạnh mặt, rõ ràng mất kiên nhẫn: “Diệp Linh, cô đây là có ý gì?”

“Sử tổng, đừng tức giận nha, ý của tôi là, quân áo không cân ông cởi, tự tôi cởi.” Nói rồi Diệp Linh chậm rãi nâng ngón tay lên cởi bỏ đi áo khoác.

Hô hấp Sử tổng dừng lại, lão si ngốc nhìn Diệp Linh thời khắc này, Diệp Linh cởi áo khoác ngoài chỉ còn lại váy ngủ hai dây, vải vóc tơ lụa hoàn mỹ buộc quanh dáng người chữ S của cô.

Tạo hình sườn xám của Diệp Linh trong “Kiếp Phù Du” đã công bó, hiện tại đàn ông giữa bàn rượu đều thầm bàn tán dáng người của vưu vật thế gian này, nếu không phải là có thế lực cường đại của Cố Dạ Cẩn chống phía sau, Diệp Linh sớm đã bị đám đại lão có quyền thế chia nhau ra ăn rồi.

Đẹp.

Quá đẹp.

“Sử tổng, tôi vào tắm trước, tắm cái thơm ngát trở ra, ông chờ tôi nhé.”

Thừa dịp Sử tổng hoa mắt si mê, Diệp Linh xoay người chạy ngay vào phòng tắm, còn khóa trái cửa lại.

“Diệp Mỹ Nhân, tắm cái gì tắm, lát nữa rồi hãng tắm, nếu không…, chúng ta cùng tắm đi.” Sử tổng bị đóng sầm cửa đã muốn rục rịch, không thể chờ đợi.

Bên trong Diệp Linh không đáp lại.

Sử tổng chỉ có thể đợi, lão cảm thấy được bản thân sắp bị một ngọn lửa hừng hực đốt cháy, mỗi một phút chờ đợi đều như kiến bò trên chảo, rất nhanh lão nhặt áo khoác ngoài trên thảm lên, đặt ở cái mũi mình ngửi thật sâu một cái, oa, thơm quá.

Là mùi thơm cơ thể u lãnh trên người Diệp Linh.

Sử tổng thật sự không nhịn được, lão cởi quần của mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.