Bọn họ ở trước thủ hạ Cố Dạ Cần như là gà con mặc người chém giết.
Lúc này Cố Dạ Cần đi tới bên giường bệnh, anh tháo bao tay ra, lấy bao tay vỗ vỗ mặt của Sử tổng: “Sử tổng, nghe nói ông vẫn đang nằm viện, nên tôi mang theo một ít thuốc bổ tới thăm ông.”
Lực tay Cố Dạ Cần rất lớn, mặt của Sử tổng đã bị bao tay da đen vỗ “đùng đùng” rung động, như thể Cố Dạ Cần đang vả lão mấy bạt tai, Sử tổng nổi điên rồi. Lưu manh! Sao lão lại thấy Cố Dạ Cần lưu manh như thế!
“Cố Dạ Cần, mày ra ngoài, tao không muốn gặp mày!” Sử tổng hạ lệnh đuổi khách.
“Sử tổng, còn giận à, đừng giận, nhìn tôi mang thuốc bổ gì cho ông này?”
Thư ký riêng đưa vài hộp quà tinh xảo tới, Cố Dạ Cẩn ném từng hộp quà vào trong lòng Sử tổng: “Ông xem, cái này là lộc nhung, cái này là hà thủ ô… đều là thuốc quý, trị được bệnh… liệt dương của ông đấy, ah, đúng rồi, tôi còn mua chút thuốc tây bồi bổ, nói không chừng uống hết đống thuốc này, ông sẽ khỏe đây.
Sử tổng bị nhét đầy hộp quà, một hộp cũng không ôm, còn rớt xuống.
Mặt Sử tổng trướng hồng, lão đã cảm thấy trần trụi sỉ nhục, Cố Dạ Cần thật sự là quá kiêu ngạo ngang ngược, lão mới là người bị hại đây!
Lúc này thư ký riêng đưa đến một cái cái ghế, Cố Dạ Cần ngồi xuống, anh ném bao tay cho thư ký riêng, ngả ngớn khẽ nhếch môi mỏng: “Sử tổng, ngàn vạn lần đừng khách khí, đống thuốc bổ này ông nhận đi, dù sao thì cũng là tôi phế ông đi, yên tâm, tôi nhất định trị cho ông, lát nữa báo tiền chữa bệnh của ông cho thư ký riêng của tôi, tôi trả cho ông.”
Cố Dạ Cần đã vung tiền thì sẽ rất rộng rãi.
Sử tổng đã tức giận đến sắp hộc máu, lão nhìn Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cẩn cắt đầu định càng tôn lên ngũ quan tuấn.
mỹ ấy thêm tinh xảo, cùng như một yêu nghiệt, hiện tại trên mặt anh không có chút hồ thẹn nào, ngược lại còn mang theo vài phần nghiền ngẫm và trào phúng nhìn lão, dáng vẻ ấy điên cuồng vừa tà vừa dã, quả là thứ đã có từ trong xương.
Sử tổng luôn cảm giác mình thực sự là người bị hại thảm nhất trong lịch sử, lão vứt hết đống thuốc bổ xuống mặt đất: “Cố Dạ Cần, mày đừng có giỏ cái vẻ ấy với tao, chỉ cần ta một ngày không nhả ra, chuyện này sẽ không xong đâu! Nếu như mày thức thời, hiện tại nên nói xin lỗi tao, cầu xin tao giơ cao đánh khẽ thả mày!”
Đôi chân dài của Cố Dạ Cần lười biếng duỗi vê phía trước, sau đó vắt chéo lại nơi mắt cá, anh híp con ngươi đen nhìn ánh nắng phía ngoài: “Sử tổng, bây giờ là ban ngày hay ban đêm?”
Đây là câu hỏi vớ vân gì?
“Đương nhiên là ban ngày!” Sử tổng đáp một câu.
“Ah,” Cố Dạ Cần gật đầu: “Ông cũng biết là ban ngày, vậy còn ngủ mơ à?
Nói loạn cái gì đấy, tỉnh lại đi! Đừng nằm mơ giữa ban ngày chứ.”
bì tớ SP tổng hít một hơi lạnh, lão lúc này mới phản ứng kịp Cố Dạ Cần đang châm chọc lão, trời ạ, thằng này quá là… coi trời bằng vungl Sử tổng luôn cảm giác mình sắp tức đến tắt thở.
Lúc này Cố Dạ Cần nhàn nhạt thu hồi ánh mặt, anh nâng mí mất tuân mỹ liêc Sử tổng: “Trở lại chuyện chính, nói đi Sử tổng, đêm hôm đó Diệp Linh vì sao đi tìm ông?”
Sử tổng cứng đờ, lão ngạc nhiên nhìn Cố Dạ Cần: “Mày tìm đến tao chính là…
vì chuyện của Diệp Linh?”
“Không thì?” Lúc này Cố Dạ Cần thật sự nở nụ cười, anh từ trong cổ họng bật ra tiếng cười trêu ngươi: “Lẽ nào, tôi tới thăm ông?”
“Sử tổng,” Cố Dạ Cần liếc mắt Sử tổng trên dưới: “Ông nhớ thương tôi như thế, chẳng lẽ… đã yêu tôi rồi!? Ngàn vạn lần đừng yêu tôi, tôi chỉ thích phụ nữ.”
*…” Trước khi Cố Dạ Cần tới, Sử tổng luôn cảm thây bị phê là chuyện vô cùng nhục nhã, sau khi Cố Dạ Cẩn đến, Sử tổng đã cảm thấy hiện tại mới là thời khắc nhục không chỗ chui, Cố Dạ Cần hế lão, còn muốn day mặt gã qua lại ưới đất.