Thư ký riêng biểu thị mình thật sự không nhìn ra, chủ tịch hiện tại cười rất đẹp trai mài “Tôi thật sự đang cười khổ, trong nhà có một cô nàng phá của, xài tiền như nước, nuôi cô ấy tôi rất áp lực, xem ra sau này tôi phải nỗ lực kiếm tiền hơn rồi.” Cố Dạ Cần vừa cười vừa thở dài nói.
Thư ký riêng: Ø?
Đồng hồ điểm sáu giờ chiều, Cố Dạ Cần đúng giờ đứng dậy, anh tan tầm về nhà.
Cổng biệt thự bị mở ra, người làm nữ cung kính nói: “Tiên sinh, cậu đã trở về?”
Cố Dạ Cẩn nhàn nhạt lên tiếng, anh nhìn thoáng qua trong phòng khách, cũng không thấy bóng người kia: “Diệp tiểu thư đâu?”
“Diệp tiểu thư đang ở trên lầu.”
“Tôi tìm cô ấy.” Cố Dạ Cẩn đi liền lên lầu, nhưng rất nhanh bước chân anh chậm lại.
Người làm nữ kỳ quái hỏi: “Tiên sinh, cậu làm sao vậy?”
Có Dạ Cần một tay đút trong túi quần kéo kéo cà- vạt, động tác có chút hoang dã, thanh tuyến giảm thấp xuống một ít, anh nhỏ giọng hỏi: “Diệp tiểu thư tâm trạng có tốt hơn chút nào không?”
Người làm nữ: “…”
Người làm nữ cũng hoài nghi mình nghe nhằm, tiên sinh đây là dùng giọng điệu quyến rũ hỏi câu hỏi kinh sợ nhất, bà còn đang chăm chú lắng nghe, tưởng tiên sinh thần bí muốn nói đại sự gì cơ đấy!
Người làm nữ liếc nhìn Cố Dạ Cẩn, ý kia là — tiên sinh, tôi thấy cậu có mùi bị sợ vợ rồi đó.
Có Dạ Cần nhíu mày — bà thấy sai rồi.
Người làm nữ — tôi sống nửa đời rồi, sẽ không sai đâu.
Có Dạ Cẩn—… khụ khụ.
“Tiên sinh, sau khi Diệp tiểu thư đi dạo phố trở về tâm trạng cũng rất tốt.” Chúc mừng, đêm nay cậu có thể về phòng ngủ.
Cố Dạ Cẩn nhướng mày kiếm, vui vẻ lên lầu, bước chân anh có chút gấp gáp, bước một lần cả hai ba bậc thang, thân ảnh cao to tuần nhanh chóng biến mắt trong phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ chính.
Cố Dạ Cần đầy cửa vào liền thấy Diệp Linh, Diệp Linh ngày hôm nay đi dạo phô mua không ít thứ, quân áo túi xách giày dép đẹp… hiện tại cô đang sắp xếp Vào tủ của mình.
Tâm trạng cô rất tốt, còn ngâm nga hát khẽ, trên người là chiếc váy đen cổ vung, càng thêm tôn dáng người điện nước có thừa kia, mái tóc dài cuộn sóng tản mát nơi đầu vai, một thân minh diễm không thẻ tả.
Cố Dạ Cẩn đi tới, vươn cánh tay, từ phía sau ôm lấy cô.
Diệp Linh không biết anh đến, đột nhiên bị ôm, cô sợ đến kinh hô lên một tiếng.
Cố Dạ Cần dán môi vào vành tai cô dùng sức hôn một cái, lớn tiếng mắng: “Còn chưa làm em, la cái gì?”
*“.” Diệp Linh vùng vẫy vài cái: “Cố tổng, buông ra, anh đè nhăn quần áo mới của em rồi.”
Cố Dạ Cẩn ôm cô không chịu buông tay: “Quần áo quan yếu, hay là người đàn ông của em quan trọng? Em phải suy nghĩ cho kỹ trả lời nữa vấn đề này, quần áo em là ai mua cho em, hửm?”
Diệp Linh đã cảm thấy người đàn ông này đặc biệt hiện thực dụng, nghe đồn anh ra tay hào phóng với phụ nữ, thuận tay tặng biệt thự tặng du thuyền, làm sao đến chỗ cô nơi đây mua chút quần áo đã phải bị đòi hỏi rồi, tiêu tiền của anh đúng là không dễ mà.
“Cố tổng, anh buông ra trước, hôm nay em cũng mua quà cho anh đói”
Cố Dạ Cẩn chôn khuôn mặt tuấn tú trong mái tóc dài và chiếc cổ trắng của cô cọ khắp nơi, giống như con chó nhỏ dính người: “Dùng tiền của anh mua quà cho anh, anh có nên nói một câu cảm ơn không?”