E rằng ý thức được ánh mắt nơi này, Cố Dạ Cần ngắng đầu, con ngươi đen thanh bần cũng nhìn lại.
Tiêu Thành và Cố Dạ Cẩn, trong khoảng thời gian ngắn, bốn mắt nhìn nhau.
Cố Dạ Cẩn không thay đổi biểu cảm, anh một thân tây trang màu đen được cắt tỉa hoàn hảo, trên khuôn mặt tuần mỹ treo cặp kiếng gọng vàng nhã nhặn sạch sẽ, nâng tay nhắc chân đều là khí chất tinh anh của giới thượng lưu.
Bốn mắt nhìn nhau, vài giây sau đó, Cố Dạ Cân liên nhàn nhạt dời đi ánh mát.
Anh dường như cũng không nhận ra Tiêu Thành, chỉ là bước chân trầm ổn đi vào bệnh viện.
Tiêu Thành nhìn bóng lưng Cố Dạ Cần, ánh mắt u trầm, nhìn không thấu anh đang suy nghĩ cái gì.
Tô Tiểu Đường đã nhạy cảm nhận thấy được khí tràng vi diệu giữa hai người đàn ông này, cô bé quay đầu, chỉ thấy ánh mắt Tiêu Tứ cũng rơi trên người Cố Dạ Cần, thủ hạ thì thầm bên tai Tiêu Tứ, không biết đang nói cái gì. . Đọc truyện hay tại == T RЦмtrцуeИ. VN ==
Tô Tiểu Đường chau hàng mày thanh tú, lúc này cô ngửi được… mùi máu tươi, cô ngắng đầu nhìn Tiêu Thành: “Nơi đây không thích hợp ở lâu, ở lâu tât sinh biên cô, chúng ta ngày mai rời khỏi nơi này trở về Hồng Kông đi.”
Tiêu Thành nhìn Tô Tiểu Đường: “Em là đang dạy tôi làm việc?”
Tô Tiểu Đường: “Hoặc là đang cứu mạng anh.”
Nói rồi Tô Tiểu Đường liếc nhìn bóng lưng Cố Dạ Cẩn: “Đó là một người đàn ông rất nguy hiểm, không phải vô tình đến đáng sợ, thì là thâm tình đến đáng SƠ): Tiêu Thành nhướng mày, chẳng biết tại sao cách nhìn của cô bé này luôn không hẹn mà hợp với anh, loại vô hình trung ăn ý này tựa như một loại từ trường, anh “ừ” một cái tiếng: “Em không đi thi trường cảnh sát thì thật đáng tiếc.”
Tô Tiêu Đường nhìn anh: “Tôi thi đậu trường cảnh sát rồi, người đầu tiên bắt chính là anh.”
Tiêu Thành nhìn chân cô bị thương: “Dựa vào em?”
Tô Tiểu Đường lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi là quán quân leo núi nhảy dù đó, đừng nói là từ lầu ba nhảy xuống, cho dù từ vách núi nhảy xuống, tôi cũng sống được.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Tiêu Thành vô cùng hứng thú nhìn bóng lưng cô bé biến mắt, con gái Hà gia thật thú vị.
Cố Dạ Cần lên lầu, lúc này điện thoại trong túi quần vang lên, điện thoại tới.
Là Diệp Linh gọi.
Cố Dạ Cần ấn phím nhận: “Alo, Cố thái thái, anh mang theo kẹo hồ lô em thích về rồi này.”
“Cố Dạ Cần, em bây giờ không ở trong phòng bệnh, anh cũng đừng về phòng bệnh nữa, em ở phòng làm việc của Quán Quán chờ anh, em đã khỏe hơn rồi, hôm nay chúng ta xuất viện thôi!”
Diệp Linh nói.
Cố Dạ Cần gật đầu: “Được.”
Cúp điện thoại, Cô Dạ Cân trực tiêp đi tới phòng làm việc của Hạ Tịch Quán, anh trầm ổn bước đi, khuôn mặt tuần tú không có chút rung động nào.
Thế nhưng rất nhanh, đôi giày da màu đen cọ sáng đột nhiên dừng lại, Cố Dạ Cần xoay người, đi hướng ngược lại, phương hướng này là đến phòng bệnh Diệp Linh.
Trong phòng bệnh đã được dọn dẹp qua, không chút vết tích bệnh nhân vào ở nào, tất cả ghi chép Diệp Linh nằm viện cũng bị lau sạch sẽ, Hạ Tịch Quán tự mình xuất thủ.