Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2014: Chương 2014: Chương 2013




Ờm… Anh lại mua nguyên cái chợ hồ lô về nữa rồi.

“Em muốn ăn sơn tra.” Diệp Linh hiện tại đặc biệt thích chua, sơn tra là chua nhât.

Cố Dạ Cần đối với sự lựa chọn này của cô không hề bất ngờ, anh lấy kẹo sơn tra ra, tự tay lột vỏ bọc đường phía ngoài ra đưa tới trong tay cô.

Diệp Linh cắn một cái, chua chua ngọt ngọt, mùi vị này ngon chết đi được.

Cố Dạ Cần một tay xách đồ đạc, một bàn tay to khác giữ thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay mình: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Cố Dạ Cần dẫn Diệp Linh về nhà.

Trong biệt thự.

Diệp Linh vê tới phòng ngủ chính, Cô Dạ Cần từ phía sau ôm lấy cô, môi mỏng rơi vào trên khuôn mặt cô hôn một cái, giọng khàn khàn: “Cơm tối muốn ăn cái gì, anh tự mình xuống bếp.

Diệp Linh thả mềm người dán trong ngực anh: “Cố tổng từ lúc nào biến thành đầu bếp rồi?”

“Còn không phải cái miệng nhỏ này của em càng ngày càng rộng rồi, đành phải nuôi em thôi.” Bàn tay to của Cố Dạ Cần đi xuống, rơi vào trên bụng bằng phẳng của cô.

Diệp Linh cũng không chú ý tới động tác này của anh, anh bình thường không có việc gì cũng thích sờ bụng cô, sợ cô đau bụng, cô suy nghĩ một chút: “Đầu bếp Cố login em còn có lựa chọn sao, anh biết làm cái gì thì em liền ăn cái đói”

Cố tổng đầu tất mặt tối, mặc dù có tâm làm đầu bếp, thế nhưng không có tay nghề của đầu bếp, tạm thời không mở thông công năng được chọn món ăn.

“Ừm.” Cố Dạ Cần lên tiếng, không buông cô ra, mà là chôn khuôn mặt tuấn tú trong cổ cô hôn một cái: “Cố thái thái, hôm nay em gặp người nào, hửm?”

Cố Dạ Cẩn đột nhiên hỏi một câu như vậy, Diệp Linh liền cứng đờ, cả người đều cảnh giác: “Anh… anh sao lại hỏi như vậy, em có thể gặp ai chứ?”

“Ah, vậy sao em đột nhiên xuất viện?”

Cố Dạ Cần câu môi: “Cố thái thái, em chắc sẽ không giấu giếm anh chuyện gì chứ!?”

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run rẫy, cô đúng là che giấu chuyện anh trai, chưa nói cho anh biết.

Thân phận của anh trai, càng ít người biết càng tốt, huống hồ cô đã nói rõ ràng với anh trai rồi, anh trai chắc rất nhanh sẽ rời khỏi đây, trước đó, cô không hy vọng sẽ xảy ra nhiều rắc rối.

Diệp Linh suy nghĩ một chút, vân không thẳng thắn chuyện anh trai, cô che đậy nói: “Cố tổng, tại sao anh lại nghi thần nghi quỷ rồi, giữa vợ chồng quan trọng nhất là tín nhiệm!”

Tín nhiệm…

Cố Dạ Cần lập lại hai chữ này, đáy mắt xẹt qua một ý giễu cọt, anh đã cho cô cơ hội thẳng thắn, chỉ cần cô hiện tại thẳng thắn, cô nói cái gì anh đều tin, nhưng, cô vẫn nói dối, cô vẫn lừa anh.

Cố Dạ Cần chậm rãi buông lỏng tay ra.

Diệp Linh xoay người, kinh ngạc nhìn anh: “Anh làm sao vậy?”

Cô đã đã nhận ra dị thường của anh.

Cố Dạ Cần là đứng ngược sáng, phủ lên gương mặt ấy một tầng bóng: “Diệp Minh có phải đã trở lại hay không?”

Anh nói cái gì?

Diệp Linh hít vào một ngụm khí lạnh, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn anh, anh… anh làm sao mà biết được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.