Cô cũng đã từng đã dùng thử rất nhiều cách, thê nhưng vân không thê thành công tháo chiếc nhẫn cưới này xuống.
Hiện tại, trong giây phút cô giơ tay lên, nhẫn cưới lại tự động rơi xuống.
Diệp Linh giật mình mù mịt nhìn một chút ngón tay trống không của mình, sau đó nhìn về phía chiếc nhẫn cưới trên mặt đất.
Nhẫn cưới lặng lặng nằm ở nơi đó, rạng rỡ tỏa sáng.
Diệp Linh đi tới, cúi người, vươn tay nhặt.
Một giây kế tiếp, ngón tay cô khựng lại, cả người cứng đờ.
Bởi vì cô thấy trong vách nhẫn cưới được người khắc vài chữ cái rât nhỏ, chữ cái quá nhỏ, thế cho nên cô trước đây cũng không phát giác.
Hiện tại cô đã nhìn thấy rõ ràng, J–L.
Cố Dạ Cần yêu Diệp Linh.
Mấy chữ này được khắc xiêu xiêu vẹo vẹo, chắc là Cố Dạ Cần tự tay khắc lên, tình yêu sâu đậm bị mai táng giữa những ân oán của thế hệ trước, anh dùng cách khắc ghi trên chiếc nhẫn cưới này, biến tình yêu thành vĩnh hằng.
Cố Dạ Cần yêu Diệp Linh.
Đây là lần đầu tiên anh nói yêu với cô, anh nói anh yêu cô.
Ngón tay Diệp Linh cuộn lại, sau đó nhặt chiếc nhẫn cưới này đặt trong lòng bàn tay, cô rốt cuộc đã biết, cô yêu anh.
Cố Dạ Cần đang nấu ăn, ngay lúc anh đang bận rộn đột nhiên có hai bàn tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy, ôm lấy vòng hông to lớn của anh.
Cố Dạ Cần cứng đờ, bởi vì anh không cần quay đầu lại cũng biết phía sau là Diệp Linh.
Diệp Linh dùng sức ôm anh.
Sau khi Diệp Minh gặp chuyện không may, anh cùng của cô mỗi một ngày đều là lo lắng, anh cho tới bây giờ không dám nghĩ đên cô còn có thê chủ động tới ôm anh.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng nói mềm mại của Diệp Linh: “Đầu bếp Có, anh đang làm món ngon nào thế?”
Cố Dạ Cẩn quay đầu, chỉ thấy Diệp Linh ngẳắng khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay, mặt mày cong cong nhìn anh.
Cô cười với anh.
Cố Dạ Cần giật mình, không biết nên phản ứng thế nào.
“Đầu bếp Cố, anh bận đến váng đầu à.”
Diệp Linh giơ tay lên quan tâm sờ sờ trán của anh.
Cố Dạ Cần thực sự được yêu thương mà kinh sợ, anh nhanh chóng băt được tay Diệp Linh “Linh Linh, em khỏe rồi?”
Diệp Linh ngoẹo đầu nhỏ, nghi hoặc nhìn anh: “Cái gì mà em khỏe rồi, lẽ nào em không khỏe sao?”
Trong lồng ngực to lớn của Cố Dạ Cẩn xông tới một hồi vui mừng, anh cảm thấy Diệp Linh thật sự đã khỏe rồi.
Thời gian sẽ từ từ làm nhạt bi thương, cô còn có anh, còn có bé con trong bụng.