Phạm Trình Trình nhìn bóng lưng anh tuần đó, không nghĩ tới người đàn ông bề ngoài nhã nhặn cao quý như thế, trong xương lại lạnh lùng bạc tình như Vậy.
Tất cả sự dịu dàng của anh chỉ trao cho riêng Diệp Linh.
Cô Dạ Cân đi tới bên người Diệp Linh, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống, Phạm Trình Trình không biết anh đang suy nghĩ gì, anh cùng Diệp Linh đã quen biết nhiều năm như vậy, tình cảm của người ta đã sớm từ đậm chuyển sang nhạt, duy chỉ có anh dường như yêu không đủ người phụ nữ kia.
Phạm Trình Trình hít sâu một hơi: “Cố Dạ Cần, anh cứ nói em và anh là cùng một loại người, chị Linh Linh sẽ không nên để anh chạm vào, anh nên chơi với em, lẽ nào ngoại trừ chị Linh Linh, anh chưa từng có những người phụ nữ khác, vậy Trần Viên Viên là cái gì? Cô ta không phải đã vào miệng anh rồi sao, cho nên, giữa anh và Linh Linh chị gái vĩnh viễn là có tì vết, các người căn bản sẽ không hoàn mỹ được.”
Nói xong, Phạm Trình Trình xoay người rời đi.
Bên tai an tĩnh, Cố Dạ Cần giữ nguyên tư thế không hề động, anh nhìn gương mặt Diệp Linh lúc ngủ, anh không biết…
trong lòng Diệp Linh có chú ý đến sự tồn tại kia của Trần Viên Viên không, dù sao một màn kia là cô nhìn tận mắt.
Khi tuyết lở, không có một bông hoa tuyết nào là vô tội.
Anh không biết, anh đến tột cùng ở trong căn tâm bệnh này của Diệp Linh sắm vai gì.
Thì ra, anh tồi tệ đến như vậy.
Diệp Linh vẫn được chăm sóc rất kỹ càng, thế nhưng rất nhanh người đàn ông chăm sóc cô rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, phát sốt rất cao.
Cố Dạ Cẩn là người quanh năm sẽ không bị bệnh, nhưng vừa có bệnh cả người như núi đổ, anh nằm trên giường, toàn thân nóng hồi, không ngừng ra mồ hôi, mệt lả.
Diệp Linh không đến đoàn phim, cô đứng ở bên giường, vươn tay nhỏ sờ trán của anh, cô chau hàng mày thanh tú, vừa lo vừa sợ: “Á, nóng quá, không được, em đưa anh đi bệnh viện.”
Cô tới ôm anh.
Cô Dạ Cân miên cưỡng mở mắt ra, cô họng khô khốc đau rát, anh năm cánh tay nhỏ của cô, suy yếu vô lực nói: “Vợ, ngoan, ngày hôm nay không cho phép ra ngoài, nếu không anh sẽ tìm không được ngươi… không cần đi bệnh viện, anh uống thuốc, một lát thôi sẽ tốt…”
Không có anh, cô ra ngoài sẽ bị lạc mắt.
Diệp Linh thấy anh khó chịu, cô cũng liền khó chịu: “Dạ, em sẽ không ra khỏi cửa…”
Cô mềm mại nói, cúi người, ghé đầu nhỏ vào trên ngực anh, dáng vẻ rất ngoan.
Cô Dạ Cân hôn trán cô, lúc dậy sớm liền phát hiện thân thể không thích hợp, không nghĩ tới sốt cao tới nhanh như vậy, anh vốn định gọi điện thoại cho Hạ Tịch Quán, Diệp Linh cần người chăm sóc, thế nhưng mí mắt quá nặng, anh mơ mơ màng màng chỉ muốn ngủ.
“Vợ, ngoan, đừng chạy lung tung… anh chẳng mắy chốc sẽ khỏe thôi… khỏe rồi sẽ dậy nấu cơm cho em… hiện tại cứ ở với anh…” Anh lắm bẩm lưu luyến hôn cô, ôm cô thật chặt.
Diệp Linh thực sự không hề di chuyển, cô nhắm mắt lại cùng anh ngủ chung, mãi đến khi nghe được tiếng hít thở của anh đều đều vang lên, cô mới ngồi dậy.
Cơ thể người đàn ông quá nóng, cô đi tới phòng tắm, cầm một khăn ướt ấm đi ra, đắp lên trên trán anh.
Ngồi một hồi Diệp Linh vẫn đứng dậy, cô cầm túi ra cửa biệt thự.
Đi tới trên đường cái Diệp Linh tìm một siêu thị đi vào, cô chọn mua đi một ít hoa quả và rau, chuẩn bị buổi trưa chưng lê hấp đường phèn cho anh, hầm thêm tô cháo nhỏ thanh đạm cho anh.
Trong khoảng thời gian này việc này đều là anh làm, ngày hôm nay cô làm.
Anh uống thuốc rồi sốt sẽ nhanh hạ thôi, nhưng thể lực sẽ không khôi phục nhanh như vậy, không ăn uống sao mà được?